Năm 2019, tại Giang thành, có mười thanh niên, doanh nhân vô cùng kiệt xuất đang phỏng vấn tại hiện trường.
Phóng viên: "Khương tổng, còn một vấn đề cuối cùng."
Dưới màn ảnh, thanh niên mày kiếm, mắt sáng, vẻ mặt đạm nhiên, sơ mi trắng dán ở trên người, cần cổ trắng nõn, thon dài, hầu kết bị ánh đèn phóng ra một cái bóng không lớn cũng không nhỏ, đây chính là một khuôn mặt cấm dục, xuất chúng đến câu nhân.
Khương Dục đoan chính ngồi, đùi phải tùy ý mà gác lên đầu gối bên trái, anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi hơi gật đầu, tiếng nói trầm thấp từ tính từ cánh môi nhỏ bé phát ra.
"Mời nói."
Phóng viên: "Ngành khoa học kỹ thuật năm nay có đưa ra một giả kiến mới là xuyên qua thời không. Nếu ngài cũng có năng lực như vậy, và chỉ được xuyên qua một lần, ngài sẽ lựa chọn quay lại thời gian nào?"
Áng sáng của đèn tụ quang chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của thanh niên, lông mi cong vυ't theo động tác chớp mắt mà nhấp nháy, có một tầng bóng chỗ hạ mí mắt.
Chẳng sợ ở chung đã hơn một giờ, nữ phóng viên đối với một đám người đã mỏi cả chân, vẫn sẽ cầm lòng không đặng mà tâm dao động.
Thấy Khương Dục trầm mặc không nói, nữ phóng viên cho rằng anh không muốn trả lời, vừa muốn mở miệng hoà giải, anh lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà mở miệng.
"Nếu ngài không muốn trả lời thì ..."
"Năm 2009."
"A?"
"Tôi muốn quay lại năm 2009."
"Tôi có thể hỏi vì sao không?"
Khương Dục thong thả dời đi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất. Không trung âm trầm xuống dưới, Giang thành luôn có ba tháng thời tiết bất định, buổi sáng vẫn là trời xanh mây trắng, lúc này lại mây đen giăng đầy, có lẽ trời sắp mưa tầm tã.
Phía cuối tầm mắt Khương Dục là cây hoa anh đào đã nở hoa, cánh hoa hồng nhạt bị gió thổi, đón gió lay động mà rơi xuống, phảng phất một giấc mơ hoa anh đào lãng mạn.
Mà giờ phút này, đáy mắt Khương Dục nhìn theo hướng hoa anh đào bay, một tầng hơi nước mờ mịt ở đáy mắt không dễ phát hiện, suy nghĩ cũng bay về mười năm trước.
Cũng là bầu trời xám xịt như thế này, ở dưới cây ngô đồng, anh liền đột nhiên đi tới, tròng mắt thấp thỏm lại chứa đầy chờ mong, liền như vậy mà nhìn chằm chằm Lạc Du. Chẳng sợ mười năm qua đi, ký ức này vẫn còn mới mẻ, tựa như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Nếu thời gian có thể quay ngược, anh nhất định dũng cảm đáp lại cái hôn mãnh liệt mà đầy ngây ngô kia, sẽ không để cậu thất vọng mà rời khỏi.