Nghịch Thế Chân Long

Chương 17: Long

Long lúc này đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường băng ca quen thuộc - nơi đã đưa nó vào đời . Lúc cởϊ qυầи, nó cũng ngần ngại trước Loan nhưng nàng đã trấn an nó bằng một lý do vô cùng thuyết phục: đã thấy qua mọi thứ khi bế nó lúc chào đời, nói rồi nàng đốt trụi luôn chiếc qυầи ɭóŧ.

Khi Long còn đang nằm dằn vặt cùng những mặc cảm, tự ti trước sự bá đạo của Loan thì hai người phụ nữ đã chiêu đãi nó một trò chơi hại não. Hai nàng bước ra từ căn phòng tắm mà không hề có một mảnh vải nào trên người. Long há hốc mồm bởi nó biết, một trong hai người đó là cô Loan, người chưa từng chung chăn gối với nó. Như vậy chẳng phải, cô cũng đồng ý chơi trò xá© ŧᏂịŧ với nó như mẹ hay sao.

Long lập tức có ngay câu trả lời, bởi rất nhanh, hai nàng đã đến bên cạnh vuốt ve, bú ʍúŧ cho nó. Long trân mình sung sướиɠ tận hưởng, cảm giác vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đến khi một nàng kê bầu vυ' đến sát miệng nó, rồi cất tiếng:

- Nào, bú xem vυ' của cô với mẹ con ai ngon hơn nào.

Lúc này, Long mới phân biệt được đâu là Loan, đâu là Phụng. Nó tham lam há miệng hết cỡ, ngoạm một miếng thật to vào bầu vυ' mềm như bông giống hệt mẹ nó. Nó mυ'ŧ mạnh rồi trượt dần xuống bám lấy đầu ti, môi nó đi qua đâu, bầu vυ' lại đàn hồi căng tròn trở lại.

Loan ré lên một tiếng cao vυ't thánh thót. Âm thanh kỳ lạ làm cô bé Yến bên ngoài không khỏi lo lắng, nàng đã toan mở cửa nhưng nhớ lại lời mẹ, hơn nữa, nàng hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của những người bên trong nên lại quay về chỗ cũ. Chỉ có điều, không hiểu sao âm thanh kia lại làm cho cô thấy rạo rực và ngứa ngáy giữa hai đùi.

Bên trong phòng, Loan và Phụng thay nhau dâng bầu vυ' mềm mại của mình cho Long thưởng thức. Côи ŧɧịt̠ nó đã dựng thẳng đứng sẵn sàng lâm trận. Phụng đưa mắt ra hiệu cho cô em về con quái vật vừa thức tỉnh. Cho dù đã luôn để ý săm soi hàng họ đứa cháu trai, nhưng khi tận mắt nhìn thấy kích thước và những đường gân uy mãnh kia, nàng cũng không khỏi hoảng hốt.

Loan say đắm nhìn ©ôи ŧɧịt̠ hùng dũng với nét mặt có chút đăm chiêu. Không biết nàng đang suy nghĩ về điều gì nhưng rất nhanh, gương mặt nàng đã lại tươi vui như cũ. Loan ngún nguẩy đôi mông, bò về phía cuối giường trong ánh mắt thèm thuồng của thằng cháu.

Một tay chống cằm, một tay vuốt lên xuống thân ©ôи ŧɧịt̠ cho Long, Loan thích thú ngắm nhìn khúc thịt cứ giật giật trong tay nàng. Sau một lúc, Phụng cũng dứt bầu vυ' ra khỏi miệng con trai đánh póc một cái, rồi đặt mình xuống vị trí đối xứng với cô em qua cái trục bằng thịt gân guốc.

Hai nàng bắt đầu liếʍ dọc thân ©ôи ŧɧịt̠, từ trên nhìn xuống, Long phấn khích đến mức suýt xuất tinh khi bên dưới nó được chăm sóc bởi hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Nó gầm gừ, rên xiết liên tục.

- Ưm… ưm… chết con rồi… thoải mái quá cô Loan ơi, mẹ ơi… ưm… đúng rồi… như thế… 2 người giỏi quá… con chết mất… ưm…

Bé Yến bên ngoài đầu óc hoàn toàn mụ mị khi nghe thấy những lời nghịch lý của Long và tiếng rêи ɾỉ trong phòng. Nàng chỉ nghĩ nó đang mê sảng khi dung nhập huyết mạch. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, Yến toan nhìn vào trong nhưng bị che hoàn toàn bởi thân hình của Nhi và Thanh sau lưng. Khi Thanh đóng cửa và bấm vài nút trên bộ điều khiển trên tường thì cô bé không còn được nghe những âm thanh sống động ấy nữa.

Bộ phim bên trong thì đang đến lúc cao trào, khi nhân vật chính của chúng ta vừa khiến cho hai phụ nữ lêи đỉиɦ cùng lúc. Hai bàn tay nó vẫn đang thọt đồng loạt như máy vào chiếc lỗ bên dưới bờ mông căng tròn dù rằng nơi đó nước l*и đang tuôn ra ào ạt. Điểm khác biệt đầu tiên mà nó ghi nhận là hai dòng nước đó một thì mát lạnh, một thì ấm áp khiến nó thích thú vô cùng.

Phụng mặc kệ cho da^ʍ thuỷ đang tuôn róc rách bên dưới, nàng ngồi thẳng dậy, trút lấy giọt dung dịch đỏ tươi vào lòng bàn tay. Bên này, Loan cũng đã vào đúng vị trí, nàng quỳ gối dang rộng chân, phía dưới là ©ôи ŧɧịt̠ của Long kê ngay cửa l*и.

- Chồng sẵn sàng chưa? Hai vợ cho vào cùng lúc nhé.

- Dạ.

Long đáp chắc nịch và háo hức mong chờ. Nó cũng không rõ bản thân đang mong đợi điều gì hơn, được hấp thu long huyết hay được cái l*и đang phả hơi nóng ấm kia bao lấy ©ôи ŧɧịt̠? Phụng thả nhẹ tay, giọt tinh huyết lập tức ngoan ngoãn chui tọt vào bụng Long mà nó còn chưa kịp cảm giác mùi vị. Cùng lúc đó, Loan cũng đã hạ người nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ của nó vào l*и nàng.

- Á… A…

Hai tiếng hét, một trầm, một bổng vang lên. Kèm theo đó là vẻ mặt sung sướиɠ của Loan và sự nhăn nhó của thằng cháu. Long cảm giác giọt tinh huyết bên trong đang ra sức thu nạp máu huyết của nó. Nhận thấy tình hình, Phụng liền tiến lại vỗ đét một cái vào mông cô em đang phê pha tận hưởng. Sực tỉnh, Loan lè lưỡi cười duyên rồi từ cơ thể nàng bốc lên ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa bao trùm lấy cả cơ thể Long nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chiếc giường băng ca bên dưới.

Loan bắt đầu dập mông điên cuồng. Bên trong lỗ l*и nàng từng đợt nước nóng hổi tuôn ra và theo lỗ hổng trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ truyền vào bên trong cơ thể Long. Dòng nước ấy nhanh chóng len lỏi đến vị trí của giọt tinh huyết kia rồi bao lấy nó. Qua thời gian, dưới sức nóng của ngọn lửa bên ngoài, bọc nước ấy cũng hòa tan thứ chứa đựng bên trong đến khi chúng hoà làm một. Lúc này, từng chút một thứ dung dịch ấy lại thấm ngược vào máu huyết của Long.

- Ưʍ... ưʍ... chết em… chị Phụng ơi… em sướиɠ quá… ©ôи ŧɧịt̠ gì mà… cứng thế… còn có gân nữa… ưm… hơ… chị ơi… gân nó… chà vào mép l*и em này… ưm… sướиɠ chết mất thôi…

Loan oằn oại rêи ɾỉ trong cơn khoái lạc, lần đầu tiên nếm trải ©ôи ŧɧịt̠ ngon lành của đứa cháu trai mà nàng bế bồng lúc nó chào đời khiến cô sướиɠ điên lên.

- Ưm… ưm… hơ… đúng rồi… ©ôи ŧɧịt̠ nó là… tuyệt nhất… tuyệt hơn thằng cha nó… và bé Yến nữa… phải không em? ưm…

- Dạ… ưm… hơ… sướиɠ… thật… đấy… l*и em… tê hết cả rồi… ©ôи ŧɧịt̠ nó dài hơn cha nó… em thốn đến lỗ rốn… ưm… đây này…

- Ưm… hơ… chưa đâu… hơ… khi nó xuất tinh… em… ưm… chắc chắn… sẽ chịu không nổi… cho xem… sướиɠ lắm… ưm…

Hai chị em, một người thì nhún nhảy điên dại, một người thì vừa xem cảnh ái ân, vừa theo dõi màn hình chỉ số, vừa… thủ da^ʍ. Còn chàng trai của chúng ta thì đang chìm vào bóng đêm vô tận từ lúc giọt tinh huyết kia thâm nhập vào cơ thể.

Sau một hồi vùng vẫy tìm cách thoát khỏi trạng thái này, thì nó nhận ra rằng đây vốn là không gian của ý thức, là nơi truyền lại những ý niệm sau cùng của chủ nhân giọt tinh huyết kia. Thế là nó quyết định không lãng phí sức lực nữa mà tịnh tâm đón chờ xem điều gì sắp đến.

Một lúc sau, khi giọt tinh huyết đã hoàn toàn hoà tan vào cơ thể, thì bỗng nhiên, một vùng ánh sáng trắng xoá, vuông vức như màn ảnh hiện lên trước mắt nó.

Những vệt đen từ bóng tối xung quanh tràn về, vằn vện trên màn ảnh rồi xếp thành chữ “LONG” đầy khí thế. Còn đang nghi hoặc xem có phải nhắc đến tên nó hay không thì rất nhanh, một chữ khác đã xuất hiện “Chào LONG”

Nối tiếp sau đó là những dòng chữ lần lượt hiện lên:

“Long mà mọi người nói vốn không hề tồn tại.

Long là tên gọi mà ta sử dụng khi tạo ra thế giới này.

Vì thế vạn vật đều tự khắc có ý niệm về Long.”...

“Sinh vật đầu tiên ta tạo thành: là Phượng và Tiên.

Ta cùng họ giao hoan.

Từ đó sinh ra nhân loại và Thú tộc.

Ngươi cũng là hậu duệ của ta và họ, tổ tiên là Quân và Cơ - hai người con mà ta yêu thương nhất.”

...

“Ta dùng bản năng phân thành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Thời, Không để vận hành thế giới

Ta dùng trí não tạo thành 8 cuốn sách: 7 cuốn ghi lại cội nguồn năng lượng và cuốn này ghi lại bí kỹ hình thành thế giới.

Ta đã thành công sáng tạo nên thế giới.

Đây cũng là lý do ta bị truy sát.

Họ thèm muốn bí kỹ của ta

Họ lo sợ một ngày nào đó ta sẽ thống nhất vũ trụ”



“Khi họ tìm được nơi đây vào 65 triệu năm trước thì nhân loại và yêu tộc đã phát triển vô cùng.

Họ ban đầu muốn phá huỷ thế giới bằng thạch hoả và băng giá, rất nhiều chủng tộc sơ khai đã bị diệt vong.

Họ sau đó tìm ra 8 cuốn sách nhưng không xem được vì đã bị ta đã phong ấn.

Vì vậy, họ mong muốn thu phục muôn loài, họ tạo ra tín ngưỡng thành lập Tây Phương Giới và Thiên Giới.

Yêu tộc nhìn ra mưu đồ nên tạo phản Thiên Giới nhưng thất bại. Thủ lĩnh Thạch Hầu bị Tây Phương Giới giam cầm”.



“Mưu đồ thuần phục bại lộ, họ tạo ra bản sao Thạch Hầu, dựng nên màn kịch Tây Du huyền thoại, với mục đích là đưa 8 cuốn sách vào nhân gian dưới sự quản lý của họ.

Điều họ không ngờ là trong giây phút cuối cùng, phong ấn lại một lần nữa kích hoạt, 8 cuốn sách lập tức không còn tung tích”.



“Giọt tinh huyết này chính là do cuốn sách chứa đựng bí kỹ tạo thành.

Tìm kiếm 7 cuốn còn lại, Sở hữu 7 nguồn năng lượng của ta, ngươi có thể bảo hộ thế giới.

Mỗi khi đạt được thêm 7 loại năng lượng khác, ngươi có thể sáng tạo thế giới mới, trở thành sáng thế thần vĩ đại”.



“Tây phương giới và thiên giới sẽ không buông bỏ.

Từ sau màn kịch kia, họ đã rời đi, chỉ để lại truyền nhân trong nhân loại.

Trước khi đủ mạnh, tuyệt đối không để họ nhận ra. Bằng không, ngươi và nhân loại chắc chắn diệt vong.”



"Ngươi có sẵn sàng nhận trách nhiệm này không?”

Dòng chữ hiện đến đây rồi ngừng lại chờ đợi câu trả lời của kẻ kế thừa.

- KHÔNG.

Màn trắng còn đang lưu giữ câu hỏi chất chứa đầy sự kỳ vọng và hào hùng kia bỗng loé lên, rồi thu lại thành hình dạng một ông lão lực lưỡng oai nghiêm trong bộ trang phục tướng lĩnh thời xưa. Ông ta trợn tròn mắt hướng về phía Long quát:

- Ngươi vừa nói gì?

Sóng lực của tiếng quát thổi ngược lông tóc của Long về phía sau, nhưng nó vẫn rất hồn nhiên lễ phép lập lại câu trả lời vừa nãy của mình.

- Dạ, con vừa trả lời là không ạ.

- Ngươi… ngươi… ngươi không cảm thấy câu chuyện vừa rồi rất bi tráng hay sao?

- Dạ có ạ.

- Ngươi… ngươi… không xót thương cho nhân loại và yêu tộc sao?

- Dạ có ạ.

- Ngươi... ngươi có thấy sứ mệnh kia là cao cả và oai hùng lắm không?

- Dạ có ạ.

- Thế sao ngươi không nhận? Ông lão tròn xoe mắt hỏi nó.

- Sao lại là con ạ?

- Ngươi là người được LONG lựa chọn, bằng không, thứ lửa cỏn con của con bé Phượng Hoàng kia thì làm được trò trống gì, nhưng dù sao thì… thứ nước ấy cũng ngon đấy - Ông lão khẽ đưa tay vuốt nơi khoé miệng - À, trở lại nào, thế người có đồng ý tiếp nhận sứ mệnh kia không?

- Dạ… không ạ. Chẳng phải chỉ cần 8 cuốn sách không xuất hiện thì nơi này sẽ mãi được bình yên sao?

- Cũng đúng… À không, rồi sẽ đến lúc bọn họ mất kiên nhẫn mà quyết định huỷ diệt thế giới này mà thôi.

- Vậy ngài có chắc là làm theo lời ngài, ta sẽ đánh lại bọn chúng không?

- Ha … ha … ha … - đột nhiên ông lão cười lớn rồi lại hoá thành một vùng trắng xoá đổ ập vào cơ thể Long. Từng giọng nói của ông in thẳng vào tâm trí nó - Ta cũng không biết … Nhưng Bí kỹ sẽ từng bước mang lại năng lực thần kỳ cho ngươi… Thôi con đừng buồn, và đừng khóc nữa… Ta đi đây… Nhớ, ĐỪNG CHẾT SỚM…

Lúc này, trong phòng, Loan vẫn đang nhấp nhổm điên cuồng trên người nó. Thời gian Long ở trong không gian ý thức kia dường như không đồng bộ với thế giới bên ngoài. Chỉ biết rằng lúc này là thời điểm mà tinh huyết vừa dung hoà hoàn toàn vào cơ thể nó. Bất chợt, toàn bộ ngọn lửa bao trùm cơ thể hai người đột ngột rút vào bên trong cơ thể nó trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của hai người phụ nữ.

Bên dưới, mông Long liên tục hẩy lên đâm phầm phập vào lỗ l*и của Loan, mắt nó vẫn nhắm nghiền, chưa có dấu hiệu tỉnh táo. Loan há hốc, trợn trắng mắt, nàng lập tức co giật lêи đỉиɦ, nước l*и tuôn ra ào ạt nhưng nhanh chóng bị ©ôи ŧɧịt̠ Long thấm hút.

- Á… a… a… chết… chết mất… chị Phụng… cứu em… l*и em… tét mất… ưm ưm… mà… sướиɠ… sướиɠ quá chị ơi…

Loan điên dại hú hét khi Long không hề có dấu hiệu ngừng nhấp ©ôи ŧɧịt̠, thậm chí càng lúc càng nhanh. Phụng lo lắng nhìn về bảng số liệu phân tích, nàng thấy chỉ số nhiệt độ bên trong cơ thể Long tăng lên vùn vụt rồi lại chia vào các chỉ số cơ bắp, thể chất …

Nàng bắt đầu dùng năng lực cảm nhận năng lượng của Băng Phượng tộc kiểm tra. Bên trong Long lúc này hình thành một nguồn năng lượng nóng rực đang co cụm thành một viên cầu đỏ chói. Nàng lập tức hiểu rằng nó đã hấp thụ từ Loan để hình thành khối năng lượng này.

Thu hồi năng lực, nàng quyết định thử nghiệm bằng cách ban cho cô em gái một ân huệ mà cô nàng suốt đời không quên: thế chỗ. Khi Phụng nhấc được nàng ra thì bà cô bá đạo thường ngày đã mềm nhũn, nằm phục xuống đệm, thân dưới còn đang co giật, trào nước liên tục.

Phụng nắm ©ôи ŧɧịt̠ đã đỏ rực, nóng như thép nung của Long đặt vào đúng vị trí ngay lỗ l*и mình. Nàng nhắm mắt, vận lực, một làn khói trắng tỏa ra từ trong lỗ l*и bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ làm cho Long như được thư giãn mà gầm gừ trong cổ họng.

- Ót! Xèo!

Khói bốc lên dày đặc khi l*и nàng ngậm trọn ©ôи ŧɧịt̠ của Long vào trong. Lập tức, Phụng cũng ré lên và co giật, khi cái mũi khoan ấy mạnh mẽ nung chảy rồi phá tan lớp băng mà dập dễ dàng vào sâu trong lỗ l*и. Toàn bộ làn khói lạnh giá toả ra kia cũng nhanh chóng bị ©ôи ŧɧịt̠ Long hấp thụ.

- Ưm… ưm… Long ơi… hút đi… chồng ơi… hút lấy đi, em cho chồng tất cả… ưm… sướиɠ quá… sướиɠ điên lên mất… á... a… a… em lêи đỉиɦ, chồng ơi, em lêи đỉиɦ… anh có biết không… hơ… hơ… đúng rồi, ȶᏂασ… ȶᏂασ… tét l*и… hút khô l*и em đi… a… a…

Pạch pạch pạch pạch pạch, liên tục những tiếng va chạm xá© ŧᏂịŧ vang lên. Phụng sung sướиɠ khi biết rằng con trai mình, chồng mình đã thành công dung nhập thứ tinh huyết kia và có dị năng hấp nạp năng lượng. Lúc nãy, trong cơn sung sướиɠ, nàng vẫn không quên dùng năng lượng quan sát sự hình thành của viên năng lượng thứ hai, có màu xanh biếc phủ lên ánh bạc, đang tỏa ra làn hơi lạnh lẽo.

Sau một hồi hứng chịu những cơn lêи đỉиɦ liên tục, nhận thấy viên năng lượng ấy không còn biến động gì nữa, nàng mới nhẹ nhàng nhấc người ra khỏi ©ôи ŧɧịt̠ nó. Sức mạnh mẫu tử đang giữ cho nàng thanh tỉnh, khi vấn đề tiếp theo bắt đầu phát sinh.

Long vẫn không ngừng hẩy mông, còn bên trong cơ thể nó, hai viên năng lượng bắt đầu xung kích nhau. Loan lúc này đã thanh tỉnh, nàng cũng lập tức hiểu ra vấn đề qua những lời rêи ɾỉ lúc nãy của Phụng, nàng hỏi:

- Giờ phải làm sao? Hai nguồn năng lượng trong người nó vốn không thể triệt tiêu, cứ đấu đá thì phá banh cơ thể nó mất.

- Chị vừa nghĩ ra một cách… nhưng mà… - Phụng ngập ngừng rồi nhìn về phía cửa phòng.

- Hứ… vừa nghĩ ra cái đầu chị á, chẳng phải khi đút cái thứ ấy vào lỗ, chị đã hiểu ra câu nói của ông chồng chúng ta và nghĩ đến việc này rồi sao… còn ở đó mà diễn…

- Hì hì… thì… chị cũng đâu biết Long có phải hấp nạp được mọi loại năng lượng hay không? Thế… em đồng ý nhé…

- Hứ… thôi được, dù gì sớm muộn con bé cũng không thoát khỏi của nợ này đâu. Chưa gì mà nó đã mê mẩn thằng bé rồi, nhìn qua là em biết ngay.

- Hí… hí… thôi nhanh gọi nó vào, cu cậu không chịu được lâu đâu.

- Yến ơi, con vào đây!!