Sau Khi Trúng Cổ

Chương 8: Sao Không Quan Tâm Ta

Mộc Khinh Ngôn không muốn Tiêu Lâm Thành nhận lỗi thay mình nên tiến lên phía trước nói: "Chuyện này chẳng liên quan gì hắn cả, là ta......"

"Sao không liên quan tới hắn chứ?" Lý Chiếu Nguyệt nói, "Lúc nãy hắn nói nhiều lắm mà."

Tiêu Lâm Thành không phục, "Ta có nói gì sai đâu? Ngươi đã vu oan Trình đại nhân mà còn cãi lý nữa à?"

Lý Chiếu Nguyệt: "Ta cãi lý lúc nào?"

Tiêu Lâm Thành nhất thời nghẹn họng.

"Quý nhân đừng tức giận," Trình Tri phủ khuyên nhủ, "Chuyện này đều tại hạ quan nên đừng trách tội Tiêu thiếu hiệp, hạ quan sẽ đập đầu chết để tạ tội với quý nhân."

Nói xong ông xắn tay áo lên muốn đâm đầu vào thân cây bên cạnh.

Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, vội vàng kéo ông lại, "Trình bá phụ!"

Trình Tri phủ vừa giãy dụa vừa hét lên: "Đều là lỗi của hạ quan, tội hạ quan đáng chết vạn lần, đừng cản ta, ta......"

Gia đinh cũng sợ hãi, vội vàng ôm chân Trình Tri phủ, "Lão gia, ngài tỉnh táo chút đi! Nguyệt cô nương, ngài mau khuyên nhủ lão gia đi!"

"Không sao," Lý Chiếu Nguyệt bình tĩnh nói, "Ngày nào Trình đại nhân cũng đòi đập đầu vào thân cây bảy tám lần mà."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Trình Tri phủ xấu hổ cười khan: "Cái này...... quy trình phải lặp đi lặp lại mà."

"Vậy lặp đủ chưa?" Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tiêu Lâm Thành hất cằm nói, "Tới lượt ngươi đấy."

Mộc Khinh Ngôn vô thức kéo tay áo Tiêu Lâm Thành, lại nghe hắn không đầu không đuôi hỏi cô nương kia, "Ngươi đã bao giờ tập võ chưa?"

Lý Chiếu Nguyệt ngờ vực, "Chưa, mà sao?"

"À," Tiêu Lâm Thành gật đầu, sau đó đột nhiên bế Mộc Khinh Ngôn nhảy lên nóc nhà chạy mất, "Sau này không gặp lại!"

Trình Tri phủ, Lý Chiếu Nguyệt: "......"

Trên nóc nhà, Mộc Khinh Ngôn bị Tiêu Lâm Thành bế chạy cũng sửng sốt, "Ngươi làm gì vậy?"

"Chạy," Tiêu Lâm Thành vừa chạy vừa nói, "Dù sao nàng cũng không biết võ nên không đuổi kịp chúng ta đâu."

Mộc Khinh Ngôn yên lặng lấy ra khóa bình an trong ngực, "Chưa đưa quà đầy tháng mà."

Tiêu Lâm Thành: "...... Vậy ban đêm đưa lén nhé?"

Mộc Khinh Ngôn dở khóc dở cười, sao cứ như ăn trộm thế này?

"Thả ta xuống," y đẩy Tiêu Lâm Thành nói, "Ta tự đi."

"Không thả." Tiêu Lâm Thành cố ý lắc một cái làm người trong ngực hốt hoảng ôm cổ hắn, "Tiêu Lâm Thành!"

"Đừng giận, ngươi không nhìn xem bộ dạng mình thế nào à," Tiêu Lâm Thành bất đắc dĩ nói, "Lúc nãy ở Trình phủ đứng cũng không vững như bị ai chà đạp vậy, còn đòi tự đi nữa à?"

Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, chột dạ nói: "Nói, nói bậy gì đó?"

"Ngươi thật sự không bị thương chỗ nào sao?" Tiêu Lâm Thành vẫn không yên tâm, hắn bế người đáp xuống đất rồi đưa tay muốn lột áo Mộc Khinh Ngôn, "Để ta xem nào."

Mộc Khinh Ngôn giật mình, toàn thân đầy vết tích của y sao có thể để Tiêu Lâm Thành thấy được chứ?

"Ta không sao," y kéo cổ áo lui ra sau, "Chỉ là đêm qua ngủ không ngon nên hơi mệt thôi."

Ánh mắt Tiêu Lâm Thành nặng nề, "Thật không?"

Mộc Khinh Ngôn: "...... Thật."

Tiêu Lâm Thành: "Ngươi thề đi."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tiêu Lâm Thành lại muốn lột áo y.

"Được rồi," Mộc Khinh Ngôn vội nói, "Ta mệt thật mà, nếu lừa ngươi thì ta sẽ......"

"Khoan đã," Tiêu Lâm Thành ngắt lời y, "Lấy ta thề đi."

Mộc Khinh Ngôn đành phải nói: "Vậy thì ngày nào ngươi cũng sẽ bị Tuân sư phụ đuổi đánh."

Y cũng chẳng biết Tiêu Lâm Thành nghĩ gì mà mỗi lần bắt y thề đều nhận hết báo ứng về mình.

Y còn nhớ năm mười một tuổi, có lần bị bệnh vì sợ thuốc đắng nên lén đổ đi.

Tiêu Lâm Thành thấy y mấy ngày chưa khỏe mới đoán ra y không chịu uống thuốc.

Thế là đêm đó Tiêu Lâm Thành ngồi cạnh giường nhìn Mộc Khinh Ngôn rúc trong chăn chỉ thò ra nửa cái đầu rồi hỏi: "Ngươi không uống thuốc đúng không?"

Trong chăn vọng ra tiếng lí nhí: "Uống rồi mà."

Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Vậy ngươi thề đi, nếu ngươi không uống thì A Tiêu sẽ trọc đầu lở loét, mặt sưng thành đầu heo."

Trong chăn không có động tĩnh gì, một lát sau Mộc Khinh Ngôn mới kéo chăn xuống nhăn mặt nói: "Không được, xấu lắm."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy ngươi có uống thuốc không?"

Mộc Khinh Ngôn ấm ức nói: "Không, đắng lắm."

Tiêu Lâm Thành dụ dỗ: "Ta đi mua kẹo cho ngươi nhé? Ăn kẹo sẽ không đắng nữa đâu."

Mộc Khinh Ngôn ôm chăn suy nghĩ hơn nửa ngày mới khẽ gật đầu.

Đây là lần đầu tiên có người dỗ y uống thuốc, cũng là lần đầu tiên có người bắt y thề mà lại rủa mình sưng thành đầu heo.

Y nghĩ đã nhiều năm trôi qua mà người này vẫn ngốc như vậy.

Tiêu Lâm Thành thấy y dám thề mới yên tâm, "Không sao thì tốt rồi, vậy trước tiên ở đây nghỉ ngơi mấy ngày rồi về, trên núi......"

Mộc Khinh Ngôn rũ mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Ta không đi Vọng Lam Sơn đâu."

Tiêu Lâm Thành giật mình: "Sao lại không đi?"

Mộc Khinh Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, ra vẻ thản nhiên nói: "Ta muốn dạo chơi một thời gian."

"Đi đâu?" Tiêu Lâm Thành hỏi, "Đi bao lâu?"

Mộc Khinh Ngôn: "Ta cũng không biết nữa, chắc ba bốn năm gì đó." Có lẽ đến lúc đó ta sẽ giấu được tình cảm khó lòng kìm nén của mình, có thể bình tĩnh đối mặt với ngươi.

"Chẳng phải xưa nay ngươi không thích đi xa nhà sao?" Tiêu Lâm Thành nhíu mày, "Sao......"

"Trên đời có chuyện gì theo ý mình muốn đâu?" Mộc Khinh Ngôn thấp giọng nói, "Mấy ngày trước ta đã gửi thư nói với cha ta rồi."

Tiêu Lâm Thành không nói gì. Hắn im lặng nửa ngày rồi kéo tay Mộc Khinh Ngôn, "Về quán trọ trước đã."

Mộc Khinh Ngôn khó hiểu, "Về quán trọ làm gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Về viết thư nói cho sư phụ biết ta đi với ngươi."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, "Không được."

Tiêu Lâm Thành: "Sao không được?"

"Ta......" Mộc Khinh Ngôn do dự nói, "Ta muốn đi một mình."

Tiêu Lâm Thành ngỡ ngàng, "Ngươi không cần ta nữa sao?!"

Mộc Khinh Ngôn: "......" Sao nghe như ta bội tình bạc nghĩa lắm vậy?

Tiêu Lâm Thành đưa tay bóp mặt Mộc Khinh Ngôn, "Ngươi là ai giả dạng hả? Sao Khinh Ngôn lại không quan tâm ta được chứ?"

Mộc Khinh Ngôn giật tay hắn xuống, "Đừng nghịch nữa."

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ hụt hẫng, "Khinh Ngôn, ngươi ghét ta rồi đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn: "...... Đâu có."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy sao ngươi không cần ta nữa?"

"Ta không có," Mộc Khinh Ngôn giải thích, "Chỉ là......"

Nhưng y há to miệng mà cái gì cũng nói không nên lời.

"Thấy chưa, ngay cả cớ ngươi cũng tìm không ra." Tiêu Lâm Thành dựa trán vào tường buồn rầu nói, "Ngươi chính là không cần ta nữa."

Mộc Khinh Ngôn chẳng biết nên nói gì, "Ta không phải......"

"Công tử!" Đúng lúc này, từ xa vọng lại một tiếng hét.

Mộc Khinh Ngôn quay đầu thấy gia đinh của Trình phủ vội vã chạy tới.

"Công tử," gia đinh thở hổn hển nói, "Lão gia nói có việc muốn nhờ nên mời hai vị trở về ạ."

Thấy Tiêu Lâm Thành gục đầu vào tường, hắn buột miệng hỏi: "Tiêu công tử sao thế?"

Tiêu Lâm Thành nhìn Mộc Khinh Ngôn rồi ủ rũ nói: "Đừng để ý đến ta, có ai cần ta đâu."

Gia đinh: "......" Ái chà, lại tranh giành nam nhân nữa sao?