Ham Muốn Đơn Phương

Chương 10: PN1: Phòng Nghỉ Play

Editor: Kẹo Mặn Chát

Lâm Bùi có một vật nhỏ rất đẹp, gần như toàn bộ học viện thể dục đều biết.

Nói đến chuyện này thì là một sự nhầm lẫn. Có ngày nọ Lâm Bùi đang định báo cáo tiến trình học tập tại đại hội tổng kết hội sinh viên, không ngờ rằng sau khi máy tính chiếu lên màn hình mới phát hiện mang nhầm file, nhắn tin cho Giản Kiều ở nhà, bảo cậu gửi tài liệu qua.

Đầu dây bên kia gửi lại rất nhanh, Lâm Bùi không chút suy nghĩ trực tiếp mở file tài liệu ra, kết quả lại là mấy trăm tấm ảnh của Giản Kiều nhảy ra bên ngoài. Toàn bộ đều là ảnh ngày thường do anh chụp lại, phần lớn đều là lúc Giản Kiều không chú ý.

Phía dưới vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc, theo sau còn có vô số tiếng đùa giỡn. Tuy rằng trên mặt Lâm Bùi không có biểu tình gì, nét mặt tự nhiên gõ "gửi nhầm rồi" xuống ô đối thoại, nhưng trên thực tế khóe miệng cong lên khó thể áp chế.

Thực ra học viện thể dục không thiếu con gái, nhưng lại thiếu con gái dịu dàng đáng yêu. Bình thường khi ghép đội thi đấu chơi bóng, những cô gái kia người so với người còn xuống tay tàn nhẫn hơn, rõ ràng là thắt bím tóc đẹp đẽ nhưng một khi sắn tay áo lên là có thể hạ gục không ít tên con trai.

Lúc này nhìn thấy vật nhỏ của Lâm Bùi, cho dù là nam sinh thì cũng khó chống cự lại khuôn mặt vô cùng đáng yêu kia, không ít tên đàn ông nhất thời không kiềm chế được, đều ồn ào muốn ra ngoài trường tìm bạn gái.

Vừa vặn hoạt động đối ngoại mở cửa bể bơi vào tháng 6, 7 và 8 mà trường học tổ chức cũng sắp bắt đầu. Bởi vì hầu hết các học viện xung quanh đại học G không bố trí bể bơi, dù cho một số trường khác cũng có nhưng bởi vì đều là địa điểm nhỏ hạn chế, chỉ mở cửa với một số ít người. Với cả đại học G không chỉ có bể bơi mà còn là bể bơi cực kỳ lớn, vì vậy ngay thời điểm thời tiết nóng nực, mỗi thứ bảy sẽ mở cửa miễn phí cho sinh viên ngoài trường.

Giản Kiều chưa từng học bơi nhưng vẫn rất muốn thử, vừa đúng dịp mượn cơ hội này đi vào chơi, huống chi gần đây trời thật sự quá nóng.

Nhưng mà ngay từ đầu Lâm Bùi cũng không đồng ý, anh biết rất rõ khi mới bắt đầu Giản Kiều thích mình là vì cái gì mà trong học viện thể dục không thiếu nhất chính là đàn ông có dáng người gợi cảm. Đến lúc đó sau khi người này đi vào chỉ sợ mình phải che mắt cậu mới có thể yên tâm.

Nhưng sự phản đối của anh cũng không có ích gì, Giản Kiều tùy tiện hôn anh vài cái, nói vài câu dễ nghe thì anh đã choáng váng gật đầu đồng ý.

Ngược lại Lâm Bùi không lo lắng Giản Kiều bị người khác để ý, dù sao nữ sinh đến bơi lội vào ngày đó rất nhiều, thay vì nói là đến bơi lội không bằng nói là đến tìm người yêu, phần lớn mọi người đều hiểu rõ.

Chẳng qua lúc Giản Kiều đi vào vẫn gây ra một trận xôn xao, không chỉ bởi vì dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn mà hơn nữa còn là vì mọi người đều biết cậu là vật nhỏ của ai.

Sóng nước lăn tăn, vô cùng náo nhiệt, ở giữa bể bơi quá chật chội, Lâm Bùi dẫn người đến khu vực nhỏ khá thoáng bên cạnh, độ sâu của nước là một mét hai cũng vừa vặn thích hợp luyện tập.

Lâm Bùi không nghĩ tới hôm nay Giản Kiều thật sự đến học bơi, cũng chưa từng liếc nhìn một người nào khác. Có điều cái tật xấu gặp phải khó khăn liền từ bỏ của cậu vẫn không thay đổi, cũng bởi vì trong lúc tập mất thăng bằng bị sặc nước một lần nên sau đó nói gì cũng không chịu học nữa.

Còn khe khẽ bảo Lâm Bùi đi mua phao bơi.

"Là con kỳ lân màu hồng phấn kia đó, khi em vừa mới đi vào đã thấy ngoài cửa có bán."

Lâm Bùi đã nhìn thấy cái phao bơi này rất nhiều lần, hình như từ lúc lấy nó ra bán vẫn ở nơi đó. Mà còn vì quá bánh bèo mà bị người ta "phốt" lên diễn đàn, thứ này sao có thể được bán ở học viện thể dục.

Không nhận được câu trả lời, Giản Kiều bĩu môi, một chân dưới nước duỗi qua đá anh, lực độ nhỏ đến mức không đáng nói.

Lâm Bùi thương lượng với cậu: "Mua cái có hình dạng khác được không, cái kia có thể bị người khác mua rồi."

"Cho nên anh phải nhanh chân lên một chút nha." Giản Kiều nhìn dáng vẻ không muốn đi của anh, giận dỗi không có chỗ phát tiết.

Lâm Bùi còn muốn đấu tranh một chút: "Vậy em đi cùng anh đi."

"Nhưng em mệt lắm rồi á."

Đúng là một tiểu tổ tông, Lâm Bùi ôm cậu lên bờ, đưa khăn tắm cho cậu: "Em quấn cho kỹ, hôm nay trong tòa nhà có mở điều hòa, đừng để bị cảm."

Giản Kiều lập tức thỏa mãn, nhận lấy khăn tắm quấn mình thật chặt chỉ còn chừa lại một cái đầu nhỏ.

Cậu ngồi bên bể bơi đá nước chơi đùa, chỉ chốc lát sau đã đợi được Lâm Bùi cầm phao bơi kỳ lân màu hồng thật lớn trở về, lớn như vậy quả thực cũng quá bắt mắt.

Lâm Bùi chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đã ném đến tận nhà bà ngoại rồi, nhưng có thể làm Giản Kiều vui vẻ là được, nhìn cậu ôm phao bơi thích thú đạp nước, bơi xa còn lắc lắc chân bơi trở về.

Chỉ là chơi một mình đã thấy nhàm chán, cậu bơi tới bên cạnh Lâm Bùi bắt đầu đùa nghịch với anh. Cả người cậu nằm trên phao bơi, duỗi chân cọ cọ anh, nhìn người nọ không có phản ứng thì càng thêm quá trớn hơn.

Lâm Bùi nhận thấy thắt lưng mình bị người nọ đạp nhẹ chân lên, đưa tay cầm lấy mắt cá chân quấy phá kia để người kia an phận một chút. Nhưng từ trước đến nay Giản Kiều vẫn luôn không thành thật, chẳng những không dừng lại mà còn di chuyển xuống phía dưới, ma sát qua lại chỗ kia của Lâm Bùi, quả nhiên chỉ chốc lát sau dưới lòng chân đã căng cứng lên.

Vậy mà Giản Kiều còn vô cùng đắc ý, vẻ mặt xán lạn cười cười với Lâm Bùi.

Lâm Bùi chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều muốn nổi lên, rất muốn kéo người trước mắt vào trong ngực cᏂị©Ꮒ một trận tận sức.

Cho tới lúc phải trở về, Giản Kiều vẫn còn tràn đầy đắc ý, trước mặt công chúng ôm eo Lâm Bùi gọi anh là anh xã. Người khác có nghe thấy hay không thì Lâm Bùi không biết, nhưng Giản Kiều biết rõ xưng hô này sẽ khiến anh nhịn không nổi, thế mà còn dám gọi ở bên ngoài, rõ ràng chính là không cần mông nữa rồi.

Giản Kiều biết rõ hiện tại Lâm Bùi không có biện pháp gây khó dễ với mình, ai bảo tối hôm qua khi cậu muốn ăn kem tươi, Lâm Bùi không cho mua, vậy nên hôm nay nói gì cũng phải trêu chọc anh mới được.

Chỉ là Giản Kiều vừa mới dứt lời đã thấy Lâm Bùi tóm lấy cổ tay cậu đi về một hướng khác.

Tính cảnh giác thuộc về động vật nhỏ làm Giản Kiều lập tức nhận ra có điều không đúng, cậu giãy dụa: "Lâm Bùi anh làm gì thế, phòng thay đồ ở bên kia!"

"Bên này cũng có." Trong lúc nói chuyện, Giản Kiều bị kéo vào một gian phòng tương đối sạch sẽ sáng sủa, trên tường có đóng một hàng móc, bên cạnh bày một cái ghế sô pha mềm mại, xem ra có hơi giống phòng thay đồ riêng.

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Giản Kiều tức khắc sợ hãi, có chút chột dạ hỏi: "Đây là phòng thay đồ của ai vậy anh?"

"Đội trưởng của bọn anh, anh hỏi mượn cậu ta." Lâm Bùi vừa nói vừa cầm khăn lông lau sạch nước trên người cả hai.

Giản Kiều càng thêm hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, nói không rõ lời: "Thay quần áo, còn chưa tắm rửa, tắm ở chỗ nào đây?"

"Kiều Kiều," Lâm Bùi nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, lại nhớ tới lúc hung hăng càn quấy vừa rồi thì không khỏi bật cười, "Chúng ta còn có chuyện chưa làm đâu."

Nghe người nọ gọi mình như vậy, Giản Kiều biết mình phải hợp tác, bèn quay sang hôn anh, nghẹn giọng đáng thương nói tha cho mình được không. Nhìn Lâm Bùi có vẻ ngầm thừa nhận, Giản Kiều vòng tay quanh eo anh rồi hôn lên.

Du͙© vọиɠ của tuổi trẻ tràn đầy nhiệt nóng khó có thể đè nén. Chỉ chạm nhẹ như vậy nhưng toàn bộ khoang miệng của Giản Kiều đều bị ngậm lấy, Lâm Bùi phát khùng gặm cắn không hề có quy luật, hơi thở nóng bỏng trực tiếp phả lên mặt cậu, ngay cả nước bọt Giản Kiều cũng không kịp nuốt, đầu lưỡi bị người nọ liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ, chỉ qua vài nhịp thở, gốc lưỡi đã có chút tê dại. Trong miệng bị càn quét đến nóng lên, biên độ động tác càng lúc càng lớn làm cho Giản Kiều đành phải ngửa đầu, cả người giống như bị nâng lên, ép vào bức tường sau lưng.

Một bàn tay nhàn rỗi khác của Lâm Bùi vuốt ve theo sống lưng cậu, Giản Kiều cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, chỉ là tay vừa đặt lên ngực Lâm Bùi thì thoáng chốc đã bị ôm lên sô pha.

"Lâm Bùi..." Giản Kiều nức nở.

"Kiều Kiều đừng sợ, cho anh cᏂị©Ꮒ một lát rồi chúng ta về." Lâm Bùi vừa an ủi vừa cởϊ qυầи bơi còn ướt đẫm trên người cậu xuống.

Nghe người nọ dịu dàng thì tầm bên tai, Giản Kiều tạm thời an tâm hơn, nắm lấy bả vai Lâm Bùi, run giọng bảo anh nhanh lên.

Lâm Bùi cười nhẹ, luồn tay dọc theo âm phụ trượt xuống huyệt nhỏ, bởi vì thời gian không cho phép nên chỉ qua loa xoa nắn âʍ ѵậŧ và môi âʍ ɦộ vài cái rồi đi tới cửa động. Miệng huyệt đã trơn ướt, hai ngón tay của Lâm Bùi cắm sâu đến tận cùng, bắt đầu dùng sức cọ cọ thịt non của miệng huyệt, điểm G của Giản Kiều rất nông, không cần cắm vào sâu cũng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Giản Kiều khẽ thở dốc, dươиɠ ѵậŧ phía trước run rẩy đứng lên, thắt lưng không khống chế được bắt đầu vặn vẹo giống như rắn nước. Kɧoáı ©ảʍ trong huyệt nhỏ mang tới cho cậu cảm giác sâu trong hoa tâm như đang chảy ra một luồng nước, nhưng lại bởi vì ngón tay chặn ở cửa động mà bị ép nén lại ở bên trong.

Trong huyệt nhỏ càng ngày càng ẩm ướt, Lâm Bùi rút ngón tay cắm ở bên trong ra, gập đùi Giản Kiều lên, dùng hai ngón tay tách môi âʍ ɦộ sang bên, để lộ huyệt nhỏ đỏ hồng kiều diễm.

Lâm Bùi ghé đầu lại gần, duỗi đầu lưỡi bắt đầu liếʍ nước tràn ra từ thịt huyệt, Giản Kiều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức huyệt nhỏ co rụt lại, nghiêng đầu muốn nhìn anh đang làm gì nhưng rồi lại bị động tác phía dưới làm cho vô lực, rêи ɾỉ kêu: "Lâm Bùi, đừng liếʍ ưʍ..."

Lâm Bùi lại liếʍ lên liếʍ dươиɠ ѵậŧ phía trên của Giản Kiều, chờ tới khi liếʍ sạch sẽ lại một đường đi xuống dưới, huyệt nhỏ trải qua khuếch trương vừa nãy giờ đã hé mở một cái miệng nhỏ, giống như một đứa bé đang gào khóc đòi ăn. Đầu lưỡi chui vào theo cửa động, so với xúc giác của đầu ngón tay thì còn sâu sắc hơn, vách thịt ấm áp tựa như một đại dương mênh mông, mà anh như thể đang thả người lơ lửng trong làn nước ấy. Đầu lưỡi bị miệng huyệt nhẹ nhàng hút lấy, dường như trên mặt lưỡi cũng bị mấy cái miệng nhỏ mυ'ŧ vào, một luồng nước da^ʍ phun tới đầu lưỡi.

"Đừng vói vào... Ưm ha, thật khó chịu ưʍ..."

Mà lúc này Giản Kiều lại cảm thấy như có một sợi lông vũ ở trong thân thể mình, lướt qua da thịt của cậu, thậm chí tận sâu trong xương cốt cũng không buông tha. Ngứa ngáy ngập tràn trong vách thịt xuôi theo đốt sống xông lên da đầu, làm cậu khổ không thể tả, động tác càn rỡ ở bên dưới càng khiến cho Giản Kiều không khỏi kéo căng cơ đùi, lại càng thuận tiện cho hành động của Lâm Bùi.

Dươиɠ ѵậŧ của Giản Kiều đã ngóc đầu đứng thẳng, Lâm Bùi rút bàn tay dính chút dâʍ ŧᏂủy̠ ra tuốt động dọc theo gậy thịt. Kỳ thật ngày thường Giản Kiều rất ít khi tự an ủi, lúc này bị nắm chặt lấy, dưới động tác mãnh liệt nhanh chóng thì không lâu sau cũng không nhịn được kêu to một tiếng, tinh quan thất thủ.

Dươиɠ ѵậŧ đã sớm căng cứng, giờ phút này Lâm Bùi cũng không muốn nhịn thêm nữa, "phốc" một tiếng cắm vào. Trải qua những chuyện vừa rồi, huyệt nhỏ cực kỳ ẩm ướt, sau khi thứ kia đi vào thì bao lấy, không có một phần áp lực, ngậm chặt rồi bắt đầu tự mình co rút từng chút một.

Lâm Bùi nắm cổ chân Giản Kiều đặt lên vai, sờ bụng cậu hỏi: "Như thế này có sướиɠ không em?"

Nói xong liền cọ đầu rùa lên hoa tâm của cậu, qua mấy tháng ở chung với nhau, anh phát hiện Giản Kiều rất thích được cọ xát như vậy, chậm nhưng rất sâu.

Giản Kiều bị cọ đến sướиɠ, híp mắt, hừ nhẹ một tiếng, cẳng chân trượt khỏi đầu vai Lâm Bùi, áp bàn chân lên ngực anh rồi bắt đầu cọ xát tới lui, hoàn toàn là dáng vẻ đang câu dẫn.

Lâm Bùi vừa thấy liền kéo chân người nọ lên, tay giữ lấy xương hông của cậu rồi lập tức đâm mạnh vào, ba nông một sâu, mãnh liệt đánh tới nơi sâu nhất trong huyệt nhỏ.

Âm thanh "bạch bạch bạch" xen lẫn tiếng nước dính dính kéo dài không dứt, mỗi lần rút ra một chút thì huyệt nhỏ lại giống như không nỡ hút chặt lấy anh, nước da^ʍ cũng chảy ra ngoài miệng huyệt, nhưng bởi vì anh không ngừng cắm rút mà tạo thành một vòng bọt trắng.

"Chậm một chút, quá sâu ưm——"

Giản Kiều chỉ cảm thấy như thể mình sắp bị đâm thủng, vật tráng kiện kia phá vỡ tầng tầng vách thịt đâm vào nơi sâu nhất, sau đó lại mạnh mẽ rút ra ngoài, giống như mang theo linh hồn bị bóc tách ra khỏi thân thể...

Trải qua mấy vòng không ngừng lặp đi lặp lại, Lâm Bùi cũng có du͙© vọиɠ xuất tinh, tốc độ chậm dần lại, cuối cùng dùng sức đẩy mạnh vào trong. Sau khi chờ ai đó hồi phục lại mới rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, phối hợp động tác trên tay bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bắp đùi của Giản Kiều.

Sau khi xong việc Giản Kiều đã mệt muốn ngất nhưng vẫn không quên dặn dò anh: "Nhớ dọn dẹp sạch sẽ, bằng không lại để người khác phát hiện."

Lâm Bùi bật cười, lấy giấy lau sạch chỗ ướt đẫm trên người Giản Kiều, ôm người lên đi đến phòng tắm bên cạnh rồi hôn nhẹ lên trán cậu.

"Vừa rồi lừa em, đây là phòng nghỉ của anh."