Thật ra tối hôm qua, Thẩm Dữ Dương rõ ràng có ý xấu muốn ăn thịt kẻ say rượu mơ hồ kia.
Vì cuộc hôn nhân đáng chết này, hắn bị bắt ăn chay một năm, nay sắp ly hôn mà ngay cả vợ của mình cũng chưa từng nếm thử qua, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình thiệt.
Nghĩ Thẩm Dữ Dương hắn lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, có bao giờ làm ăn lỗ vốn không?
Vì thế, Thẩm thiếu gia mang theo địch ý vội vàng cởϊ áσ sơ mi ném sang một bên, nửa quỳ ở ngoài hai chân cô, hai tay chống ở hai bên sườn, thân mình hơi sáp lại, cô gái bị buộc không có chỗ trốn thoát.
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng, nhẹ giọng gọi cô, “Hứa Y Hàm...”
Đang chìm trong giấc ngủ, cô vô thức chu chu môi, thanh âm nhỏ như mèo từ trong cổ họng tràn ra, “Ưʍ..”
Mẹ nó.
Thật đáng yêu.
Ánh mắt hắn khóa chặt khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh dưới thân, không khỏi tò mò, chẳng lẽ là hắn nhìn thấy quá nhiều đóa hoa kiều diễm rồi nên bây giờ nhìn bông cúc nhỏ non nớt này mà có thể động tâm sao?
Nhưng hắn lại nghĩ lại.
Sao lại không thể chứ?
Cô là vợ hợp pháp của hắn.
Cho dù là hoa cúc nhỏ nhưng cũng là của riêng hắn, không cho phép ai động vào.
Đáy mắt đen bóng từng chút dâng lên du͙© vọиɠ mãnh liệt, tay hắn vuốt ve mặt cô, giam giữ đầu cô, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ, cảm thụ làn da mềm mại trơn bóng.
Khoảnh khắc hai người hôn nhau, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, cảm giác rung động xa lạ ập vào tâm trí hắn, hắn dừng lại động tác thâm nhập, nhẹ nhàng dán lên cánh môi mềm.
Sao có thể mềm như vậy?
Xúc cảm non mềm như nước khiến hắn không dám dùng sức cắn, chỉ chạm nhẹ như vậy là cũng có thể làm lòng người nhộn nhạo, đầu lưỡi cẩn thận dò ra liếʍ liếʍ môi, người cô run lên phát ra tiếng nuốt nước bọt, môi mỏng khẽ nhếch, tự giác buông ra hàm răng cắn chặt.
Trong lúc nhất thời, Thẩm thiếu hưng phấn khó nhịn, trong đầu tràn ngập ý nghĩ xấu xa “Đây là cô tự tìm, hắn mới là bị bắt hôn sâu”.
Nói thật ra, trải qua nhiều người đã sớm là chuyện của một năm trước.
Thẩm Dữ Dương cảm thấy chuyện làʍ t̠ìиɦ đơn giản là để thư giãn và giải tỏa áp lực, cho nên những bước dạo đầu không cần thiết có thể bỏ qua được thì sẽ bỏ qua, đặc biệt là việc hôn môi vừa tốn thời gian lại không vui vẻ.
Nhưng kỳ lạ là, hôn môi cùng với Hứa Y Hàm lại có tâm trạng tuyệt diệu.
Thẩm Dữ Dương cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.
Có lẽ là cảm giác thuộc về mình.
Là loại cảm giác khiến mọi người thấy an tâm thoải mái.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt ánh sánh nhàn nhạt ấm áp vào phòng.
Trong căn phòng tối yên tĩnh, nhưng nếu để ý thì có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước mυ'ŧ mát cánh môi nhỏ bé, hắn không dám hôn quá sâu, đầu lưỡi ướt mềm tùy ý trêu chọc lưỡi cô, liếʍ hàm răng chỉnh tề trắng tinh, liếʍ mυ'ŧ hương rượu êm dịu mê người trong miệng cô.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn để hắn tùy ý làm gì thì làm, thỉnh thoảng còn quấn đầu lưỡi hắn một chút khiến người hắn run lên vì kích động.
Cô đột nhiên “đinh” một tiếng, Thẩm thiếu giật mình cuống quít dời khỏi môi cô, có thể thấy được cô chỉ là thay đổi tư thế rồi lại ngủ tiếp, người đàn ông ăn chút đồ ngọt không khống chế được con quái thú trong lòng, lại cúi đầu trực tiếp hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
Thơm quá.
Thẩm Dữ Dương cảm thấy buồn cười, rõ ràng đã 20 tuổi rồi, trên người sao lại có hương sữa thơm nồng như vậy?
Ngọt ngào, không ngấy, khiến người ăn cứ muốn nếm thêm.
Ánh mắt hắn đỏ lên, kiên nhẫn đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc cổ của cô, hôn lên cằm rồi cuối cùng lại trở về cái miệng nhỏ kia.
Hôn không đủ.
Đây là kết luận rõ ràng nhất của Thẩm Dữ Dương trong cả một đêm.
Trong lúc ngủ mơ Hứa Y Hàm bị một miếng “gan heo” nhét vào miệng, tới tới lui lui quấn lấy cô không tha, mềm mại ướŧ áŧ, nhưng ăn ở trong miệng lại không nếm được ra hương vị.
Người nào đó ghét bỏ nhíu mày, đầu óc nóng lên, há miệng cắn miếng “gan heo” vướng víu kia.
Gốc lưỡi của Thẩm Dữ Dương bị cắn tê dại, muốn rút ra, nhưng cô gái lại tàn nhẫn nghiến răng không chịu buông ra.
Giằng co không có biện pháp dừng lại, chỉ có thể dùng cách hèn hạ nhất là gãi gãi vào eo của cô.
Cô sợ ngứa nên lúc né tránh đã nới lỏng lưỡi hắn, nhưng hàm răng sắc bén không cẩn thận lại vô tình cọ xát môi hắn, hắn rít lên một tiếng, đầu lưỡi khẽ liếʍ vết thương nhỏ trên môi.
Trong lòng tràn ngập lửa giận lại thêm dục hỏa không có nơi phát tiết.
Trong đêm tối, hắn tức giận xuống giường, cầm quần áo chạy ra khỏi phòng.
Vài giây sau.
Cửa phòng bên cạnh bị người đàn ông chán nản cực độ dùng sức đóng sầm lại.
Một tiếng “Phanh” thật lớn.
Vào buổi sáng hai người đều ăn ý chọn cách ngậm miệng không nói chuyện.
Thẩm thiếu khôi phục lại bộ dáng hờ hững kiêu ngạo trước kia, gọi từng quản lý cấp cao trong công ty đến mắng một trận, thế cho nên người nào bị mắng trước khi ra ngoài còn thân thiện vỗ vai người sau để cổ vũ tinh thần.
Hứa Y Hàm theo dõi màn biểu diễn phun nước hoàn chỉnh và rõ ràng của tên bạo chúa ở khoảng cách gần.
Mỗi khi hắn mắng xong một câu, đôi mắt lạnh băng kia lại “vô tình” liếc cô, nhìn chằm chằm khiến cô hô hấp rối loạn.
Cô nghĩ thầm, này không phải rõ ràng là gϊếŧ gà dọa khỉ sao?
Cô gái đơn thuần không khỏi thầm mắng.
Thật ấu trĩ.
Ấu trĩ không chịu được.