Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất

Chương 15

Đại tạp viện nho nhỏ trước kia ở bảy tám hộ. Có mấy hộ mấy năm nay lục tục được chia nhà nên bán quyền cư trú bán cho những người khác trong viện, tương lai chia nhà mới, hay là bồi thường giải phóng mặt bằng, bọn họ cũng sẽ không đến chiếm suất.

Lâm Vân Hương lấy lui làm tiến: "Như vậy đi. Anh trai mua nhà chênh lệch bao nhiêu con đưa, sau này cũng không cần anh trai trả, mẹ và ba thương nghị giao quyền cư trú ba gian phòng của chúng ta cho Tiểu Bắc. Tiểu Bắc sau này có bản lĩnh, nhà này cho nó nó cũng không thích. Nếu không có bản lĩnh, nó cũng có chỗ đặt chân.”

Nhà được ở không, lại đã năm sáu mươi năm, nếu không phải mười năm trước đường phố bỏ tiền ra sửa chữa một lần nữa thì đã sớm sụp đổ. Trước không nói Tiểu Bắc sau này có tiền đồ hay không, phòng ốc này có thể chống đỡ đến khi cậu lớn lên hay không còn chưa chắc được.

Phùng Quế Chi động tâm: "Việc này phải hỏi cha con. Cũng không biết ông ấy dẫn Tiểu Bắc đi đâu chơi.” Nói xong thì đi ra ngoài, chỉ sợ chậm chút thì Lâm Vân Hương vừa buông lỏng miệng sẽ đổi ý.

Bà lão phơi nắng trong sân không nhịn được hỏi: "Vân Hương, lại cùng mẹ cháu lải nhải gì thế?”

Trước kia Lâm Vân Hương chuyện xấu trong nhà không nói ra bên ngoài, hiện tại quyết định chặt đứt với bên này, cô cũng lười quản cha mẹ sau này sẽ thế nào: “Còn không phải nháo chuyện tiền. Anh trai và chị dâu cháu biết khi cháu và cha Tiểu Bắc ly hôn, anh ta có cho cháu một khoản tiền. Nên muốn lấy số tiền đó để mua một căn nhà. Tiểu Bắc là con trai, sau này cưới vợ không có phòng ai ở với nó. Tiền này cháu không muốn cho vay, mẹ cháu nói anh trai cháu không trả lại, bà ấy và cha cháu sẽ trả lại. Họ sẽ trả được bao nhiêu? Bây giờ giá nhà đã tăng vọt đến một nghìn đồng một mét vuông. Nghe nói có một số nơi đã bán hai ba ngàn.”

Bà cụ: “Mẹ cháu đi tìm cha cháu về nói chuyện với cháu?”

"Không. Cháu bảo họ đưa ba gian phòng này cho Tiểu Bắc. Đỡ phải sau này không có tiền trả, anh trai và chị dâu cháu còn ám muội nói căn nhà này cũng thuộc về bọn họ.”

Đã ở cùng sân mấy chục năm, lão thái thái có thể ước tính được Lâm gia có bao nhiêu tiền. Trong sân này có người bán nhà, bà cũng biết rõ nhà không rõ quyền sở hữu sẽ bán không được giá.

"Bọn họ không có tiền trả thì cháu sẽ thiệt thòi lớn." Lão thái thái mới dứt lời này, phía sau đã truyền đến một tiếng chậc. Lão thái thái quay đầu lại, Tiểu Triệu ở gian đông, đang ngồi xổm bên vòi nước rửa gì đó: "Tiểu Triệu sao?”

Tiểu Triệu không nhỏ, hơn năm mươi. Lâm Vân Hương thường gọi bà ấy là bác gái Triệu. Bác Triệu vớt quần áo vắt lên trên, cùng một chỗ với quần áo của Lâm Vân Hương: "Ba gian phòng này là mệnh căn của lão Lâm. Vân Hương, ba cháu không cần tiền của cháu cũng không thể nhường quyền sở hữu cho cháu.”

Lâm Vân Hương biết. Nhưng nếu không làm như vậy làm sao mà ồn ào được? Không ồn ào nổi, cô làm gì có cơ hội đại náo: "Vậy thì không có gì để nói nữa.”

Bác gái Triệu không khỏi lắc đầu, vẫn còn trẻ quá ngây thơ.

Trước kia bác gái Triệu không thích Lâm Vân Hương, mắt mù... Có diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, tìm một Lý Hữu Lương thoạt nhìn còn không cao bằng cô. Thủy tính dương hoa* —— định hôn còn quyến rũ câu tam đáp tứ.