Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 10

Chương 10
Trên giường, ôn tồn sau triền miên, nữ tử cuộn lại trong lòng nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhàn nhạt đỏ, bờ môi khẽ nở nụ cười e lệ yếu ớt, sau khi hơi thở chậm rãi bình phục, tiếng nói nhỏ nhẹ nhàng nỉ non vang lên……

“Huynh nói, chúng ta có thể có con hay không?” Dán trong lòng ngực ấm áp, nghe tim đập trầm ổn, nữ tử thẹn thùng nhẹ hỏi.

Con? Nam nhân ngẩn người, chưa từng nghĩ tới mình sẽ có con, trong lúc nhất thời không trả lời.

Không nghe thấy tiếng trả lời, nữ tử lơ đễnh, lại mỉm cười nói: “Nếu chúng ta có con, muội thật hy vọng mắt của muội có thể sáng lại, để muội có thể nhìn huynh một lần, nhìn con một lần, cho dù chỉ liếc mắt một cái, muội cũng cảm thấy mỹ mãn.”

“Đứa ngốc!” Đầu ngón tay luồn qua mái tóc đen mượt, nam nhân thấp giọng cam đoan. “Mắt nàng nhất định sẽ có một ngày có thể chữa khỏi! Đến lúc đó, đừng nói liếc mắt một cái, nàng muốn nhìn ngàn lần, vạn lần, đều tùy nàng.”

“A…… Chỉ hy vọng như thế……” Đem mặt vùi thật sâu vào hõm vai hắn, nữ tử nở nụ cười nhạt……

A…… Nam nhân này, những năm gần đây đã tìm kiếm nhiều đại phu như vậy, vẫn chưa từ bỏ ý định à! Nhưng mà…… Nàng lại thật yêu nam nhân này……

**************************

Đau quá! Cảm giác đau nhức xé rách toàn thân kia dường như không bao giờ ngừng, nàng có thể lực hầm quá sao? Mệt mỏi quá…… Thực sự mệt mỏi quá…… Nàng không có sức…… Thực sự không có sức…… Nhưng mà…… Nhưng mà đứa nhỏ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải sinh con ra làm bạn cùng Thương……

Trong đau đớn kịch liệt, nàng miễn cưỡng mở đôi mắt mờ mịt, trên mặt, trên người mồ hôi lạnh không ngừng chảy, vươn tay ra sức bắt lấy nữ tử bên cạnh đang giúp nàng đỡ đẻ.

“Việt, Việt phu nhân……” Kịch liệt thở dốc, A Tô khóc kêu lên: “Nếu ta có gì bất trắc, ước hẹn lúc trước, cô còn nhớ chứ?”

Gật đầu, trên trán Nhậm Viên ức ra mồ hôi nóng, vội la lên: “Cô đừng nghĩ nhiều như vậy! Mau! Dùng sức! Nhất định phải chịu đựng! Chúng ta đã tính đi con đường thứ ba, không phải sao? Cô còn muốn cùng Huyền công tử sống đến già, nhìn con cháu đầy đàn, không phải sao?”

Đúng vậy! Nàng còn muốn làm mẫu thân mặt trắng, cùng phụ thân mặt đen đến già a……

Nghĩ đến nam nhân yêu thương, nàng rơi lệ đầy mặt, thể lực vốn đã tiêu hao hầu như không còn không biết từ nơi nào xông lên một súc mạnh thật lớn……

“Đẩya! Dùng sức đẩy, đứa nhỏ sắp ra rồi……” Nhậm Viên lo lắng kêu lên.

Nghe tiếng, nàng hai mắt trợn trừng, ngưng tụ lại chút sức lực cuối cùng ra sức đẩy –

“Oa –” Tiếng trẻ con khóc vang dội che giấu giọng nói của mọi người.

Loáng thoáng, nghe được Nhậm Viên như xa như gần vui mừng kêu, nàng biết đứa nhỏ đã đi vào thế gian này, không khỏi yên lòng mỉm cười, thần trí dần dần mê man……

A…… Thương có con bầu bạn, nàng an tâm…… Mệt mỏi quá…… Muốn ngủ……

“Huyền phu nhân?” Vừa mới cắt cuống rốn, ngẩng đầu đã thấy nàng hôn mê, Nhậm Viên cả kinh nhanh chóng giao đứa bé trong tay cho một tỳ nữ bên cạnh hỗ trợ, bản thân cầm cổ tay mảnh khảnh bắt mạch……

“Nguy rồi!” Biết độc “Huyết Đỗ Quyên” cùng việc mang thai sinh con đoạt lấy, sinh mệnh của nàng cơ hồ hao hết, nay chỉ còn một mạch đập, tùy thời sẽ hồn lìa khỏi xác, Nhậm Viên gấp đến độ xoay người chạy ra ngoài, chuẩn bị bắt nam nhân canh giữ bên ngoài đến giúp đỡ.

Ngoài cửa phòng, hai đại nam nhân vẻ mặt lo lắng, khó nén khẩn trương đi qua đi lại; Mà một đại nam nhân khác lại bắt chéo chân ngồi trên lan can hành lang nhàn nhàn lạnh lạnh cười xem hai người.

“Sinh con mà thôi, cũng không phải chết người, khẩn trương cái gì?” Việt Nguyên tà nghễ hừ cười, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người trước mắt mà không khỏi lắc đầu phỉ nhổ.

“Rèn sắt, ngươi biết cái gì? Ầm ỹ chết được!” Giận dữ liếc ngang một cái, Nam Cung Dịch hiếm khi nói lời thô tục, hận không thể bịt miệng tên bạn già khiến người chán ghét này, chôn ngay tại chỗ.

Về tình hình cơ thể A Tô, ngoại trừ muội ấy, mình, còn có Nhậm Viên, không người thứ tư nào được biết. Mà Việt Nguyên này cái gì cũng không rõ, còn mở miệng ngậm miệng nói chết người, muốn mang đến xui xẻo à?

Bên cạnh, Huyền Thương căn bản vô tâm đi chú ý hai người nhàm chán đấu võ mồm, lòng bất an treo cao, nghe tiếng rêи ɾỉ không ngừng truyền ra, hận không thể lập tức vọt vào trong phòng chỉ cách một cánh cửa, ở bên cạnh thê tử.

Đang lúc hắn sắp nhịn không được lo lắng, mấy độ tay định đẩy cửa lại cưỡng bức mình bình tĩnh buông ra, bỗng dưng, một tiếng khóc vang dội của trẻ con chợt vang lên.

Sinh!

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong óc, Huyền Thương còn chưa kịp có cảm nhận gì, “phanh” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người nhanh chóng mở ra, Nhậm Viên cuống quít chạy vội ra, các nam nhân ngoài phòng khẩn trương nghênh đón.

“Việt phu nhân, A Tô nàng……” Huyền Thương vội vàng hỏi tình hình bên trong, ai ngờ mới mở miệng, lập tức bị nàng kéo vào.

“Mau! Mau giúp ta đem ôm Huyền phu nhân tới thạch thất ở hậu viện đi!” Nhanh chóng cắt ngang câu hỏi của hắn, Nhậm Viên vội vàng ra lệnh.

Thạch thất? Vì sao phải đem A Tô ôm đến thạch thất?

Huyền Thương kinh hãi khó hiểu, tầm mắt rơi xuống người A Tô đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt trắng như người chết, cơ hồ không phát hiện ra hô hấp phập phồng, sợ hãi thấu trời như sóng biển dâng trào cuốn hắn vào trong giá rét dày đặc……

“A Tô làm sao vậy? Cô nói, đây là có chuyện gì?” Ôm lấy người lạnh lẽo, Huyền Thương trong lòng sợ hãi không thôi, kinh sợ chất vấn Nhậm Viên. “Không phải cô nói A Tô cô thể yếu ớt, mỗi ngày cho nàng uống thuốc dưỡng thân bổ khí sao? Vì sao lại có thể như thế? Chuyện nàng nôn ra máu, có phải cô đã biết từ lâu hay không? Cô nói a! Cho ta một câu trả lời……”

“Thương đệ, đệ trước đừng kích động! Việc này nói thì dài lắm……” Nam Cung Dịch theo sát đi vào định giải thích.

“Dám can đảm rống Viên nhi nhà ta? Muốn chết à……” Việt Nguyên sốt ruột hộ thê khó chịu rống, tùy thời chuẩn bị rút kiếm đánh nhau.

“Toàn bộ câm miệng!” Đẩy vị hôn phu che trước người ra, giọng nói nhẽ nhàng của Nhậm Viên hiếm khi tăng lên, sau khi ba nam nhân đang kích động kêu gào đều im miệng, mới dùng giọng lạnh lùng nói với Huyền Thương: “Huyền công tử, nếu huynh muốn cứu mạng phu nhân, tốt nhất làm theo lời ta nói! Hiện tại, lập tức ôm người đến thạch thất đi, mau!”

Nghe vậy, Huyền Thương hoảng sợ không dám chần chờ, ôm A Tô dưới sự dẫn dắt của Nam Cung Dịch, nhanh chóng đi về hướng hậu viện.

“Thật sự chết người?” Đả thiết sư nào đó khiến người chán ghét há hốc mồm, bắt đầu lo lắng mình có lẽ có thể đổi nghề đi làm bán tiên có thể biết trước mọi chuyện rồi.

“Rầy rà!” Liếc mắt giận mắng, vươn tay ôm thắt lưng hắn.

“Như thế nào? Muốn cùng ta thân thiết?” Cúi đầu nhìn vợ, vẻ mặt cười tà.

“Chàng đừng nói bậy!” Nhẹ trách, má phấn ửng đỏ. “Mau đưa ta đến thạch thất ở hậu viện đi.” Nàng cũng biết tự dùng chân đi qua! Chỉ là quá chậm! Cứu người như cứu lửa, sinh mạng Huyền phu hiện tại đang trong sớm tối, một khắc cũng không thể lãng phí.

“Thì ra ta chỉ là phương tiện thay đi bộ của nàng.” Có chút oán thán, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm người, dùng khinh công như điện xét đi về phía thạch thất ở hậu viện.

“Ngươi nói A Tô trúng độc ‘Huyết Đỗ Quyên’?” Trong thạch thất dưới lòng đất, nghe Nam Cung Dịch giải thích, Huyền Thương lảo đảo kinh hoảng, cơ hồ không thể ổn định mình.

“Đúng vậy! Là lúc trước bị ‘Huyền Cực Môn’ bắt đi, bị Đồ Diễm Dao hạ độc.” Nam Cung Dịch có một chút áy náy. Lúc ấy, nếu hắn bảo vệ tốt đệ muội, hôm nay sẽ không phải tình hình như vậy.

Lại là Đồ Diễm Dao!

Đau kịch liệt nhắm lại mắt, Huyền Thương có loại kích động vớ vẩn muốn cười. Hay là Đồ Diễm Dao sớm có dự cảm sẽ chết dưới kiếm hắn, cho nên sớm một bước xuống tay với A Tô, nếu A Tô thật sự gặp chuyện không may, mình liền giống như cái xác không hồn, không khác gì chết.

Cho nên, đây là cách trả thù thâm độc nhất việc bị mình đoạt mạng của Đồ Diễm Dao? Ha ha…… Nhân quả báo ứng đi một vòng lớn thật đáng buồn cười –

“Việc A Tô trúng độc, ngươi biết khi nào?” Chậm rãi mở mắt ra, mắt đen thẳm đã mất vẻ tức giận, chỉ còn lại một mảnh bi tuyệt.

“Sau khi về phủ, đệ muội cùng Việt phu nhân liền nói cho ta biết.” Chột dạ không dám nhìn hắn.

Đã biết trước hắn vài tháng rồi! Huyền Thương mặt không chút thay đổi nhìn y, giọng nói cứng nhắc không tình cảm.

“Vì sao phải giấu ta?”

“Là ý đệ muội.” Biết hắn không thông cảm, Nam Cung Dịch có chút ủy khuất. “Thương đệ, vi huynh cũng là bị đệ muội nhờ vả……”

Nhìn thấy con ngươi đen chuyển lạnh, vội vàng nói tiếp: “Ít nhất…… Ít nhất ta cũng giúp một việc lớn, nhờ người tìm được giường ‘Ngưng Lộ Hàn Ngọc’ này, vì đệ muội bảo vệ một chút cơ hội sống……” Tiếng biện giải tranh công dưới đôi mắt lạnh oán trừng, dần dần biến mất không tiếng động.

Không muốn lại nghe lý do gì của hắn, Huyền Thương đi vào bên giường hàn ngọc trắng như sữa ước chừng bằng chiều cao một người, rộng một thước, ẩn ẩn lộ ra khí lạnh lẽo, xem xét A Tô đang nằm trên đó, huyệt đạo toàn thân bị Nhậm Viên cắm đầy kim châm, giờ phút này giống như đang ngủ.

“Nàng…… có thể cứu chữa không?” Mắt thấy A Tô, Nhậm Viên trên trán thấm ra mồ hôi nóng, cũng đã xử lí tốt những vấn đề quan trọng trước rồi.

Nghe vậy, Nhậm Viên chần chờ một chút, cũng không dám cam đoan. “Việc này phải xem ý chí muốn sống của Huyền phu nhân!”

“Lời này giải thích thế nào?” Giọng nói hơi nghẹn rất sợ nghe được đáp án phủ định.

“Ta mượn hàn khí của ‘Ngưng Lộ Hàn Ngọc’ để làm chậm lại quá trình khí huyết vận hành của Huyền phu nhân, để nàng rơi vào trạng thái chết giả, khiến cho độc Huyết Đỗ Quyên’ trong cơ thể không thể theo khí huyết lưu chuyển mà xâm hại thân thể Huyền phu nhân, sau đó lại dùng phương pháp kim châm độ huyệt để từ từ bức độc tính ‘Huyết Đỗ Quyên’ ra, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày này ba năm sau, độc tính trong cơ thể Huyền phu nhân đều bị bức ra, chỉ cần nhổ kim châm trên người, nàng sẽ thức tỉnh.

“Có điều cách này cũng có chỗ mạo hiểm, nếu trong khoảng thời gian Huyền phu nhân hôn mê, trong vô thức không còn ý chí muốn sống, cũng có khả năng ba năm sau nhổ kim châm liền tắt thở.” Hơi hơi thở dài, Nhậm Viên nếu không phải không còn đường nào khác, cũng không muốn dùng phương pháp này. “Cũng giống như nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, mọi chuyện đều phải coi ý trời!”

“Ta tin tưởng A Tô nhất định sẽ tỉnh lại!” Nghe nàng giải thích xong, Huyền Thương nhẹ vỗ về má ngọc lạnh lẽo của A Tô, hốc mắt ướt lệ. “A Tô, nàng sẽ tỉnh lại, sẽ không đành bỏ một mình ta, đúng không? Nàng còn muốn ở bên ta đến già, còn muốn nhìn con lớn lên! Đừng bỏ lại ta…… Nếu không nàng nói ta làm thế nào một mình nuôi lớn con, làm thế nào sống những ngày không có nàng……”

Cúi người dán mặt vào gò má lạnh lẽo, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng phiêu đãng trong thạch thất……

Những người khác thấy thế không biết nên an ủi như thế nào, đưa mắt nhìn nhau, khi đang muốn rời khỏi thạch thất để hắn một mình, ngoài bậc cửa đá, một giọng nói vừa chần chờ lại chứa sự hốt hoảng cầu cứu vang lên –

“Chủ tử? Việt phu nhân? Huyền công tử? Các người có trong đó không?” Làm sao bây giờ? Thạch thất này là cấm đại mới của Nam Cung gia, không được chủ tử cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào! Rốt cuộc đại nhân vật này có bên trong hay không?

“Có chuyện gì?” Nam Cung Dịch lên tiếng trả lời, không hiểu nha hoàn trong phủ khẩn trương cái gì.

“Chủ tử, thì ra mọi người ở bên trong!” Tìm được người, nha hoàn nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại vội vàng cầu cứu, “Chuyện không hay! Đứa bé Huyền phu nhân mới sinh, hiện đang khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không được, khóc quá nhiều, thiếu hô hấp, mặt đã chuyển từ xanh sang tím rồi!”

Ô…… Nếu đứa bé có gì ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải lỗi nha hoàn các nàng a!

Nghe vậy, Huyền Thương đang vùi đầu cúi người bên cạnh A Tô, khóe mắt ướŧ áŧ nhanh chóng ngẩng đầu lên, hoảng sợ tràn đầy lại dâng lên trong lòng…… Đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này là A Tô bỏ mạng sinh ra, là huyết mạch của A Tô cùng của hắn, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì!

“Ai nha!” Đột nhiên, Nhậm Viên kêu nhỏ. “Vội chuyện của Huyền phu nhân, lại quên đứa bé!”

“Đứa nhỏ cũng có vấn đề sao?” Nhanh chóng đi bên cạnh nàng, Huyền Thương run giọng vội hỏi, không thể chịu được đứa nhỏ cũng xảy ra chuyện.

“Huyền phu nhân thân trúng độc ‘Huyết Đỗ Quyên’ khi đang mang thai, đương nhiên cũng đem độc tính truyền qua.” Nhậm Viên nói thản nhiên, nhưng khi mắt thấy hắn sầu lo biến sắc, không khỏi mỉm cười an ủi.

“Yên tâm! Độc trên người đứa bé là chuyện nhỏ, ta nơi này vừa vặn có Hồng Đan Quả giải được độc. A…… Điểm này, ta cùng Huyền phu nhân đã sớm tính toán hết rồi!” Dứt lời, thẳng rời đi, vội vàng đi giúp đứa nhỏ giải độc.

May mắn…… Cảm thấy buông lỏng, Huyền Thương quay đầu ngơ ngẩn nhìn gương mặt yên bình của A Tô, đau đớn nói nhỏ. “Nàng đã sớm an bài tốt mọi chuyện rồi, phải không? Nàng đã lựa chọn như thế, vậy ta tin tưởng nàng! Nhưng ba năm sau, nếu nàng không tỉnh, ta sẽ hận nàng cả đời! A Tô, cầu nàng đừng…… Đừng để ta hận nàng……”

Nghe tiếng, Nam Cung Dịch bên cạnh cũng cầu nguyện –

Đệ muội, ba năm sau muội nhất định phải tỉnh lại a! Nếu không Thương đệ không chỉ hận muội cả đời, cũng sẽ hận ta cả đời! Ô…… Huynh trưởng khó làm a!

Huynh thích con trai hay con gái……

Thân thể của huynh…… Đẹp quá! Muội…… muội thích nhìn huynh……

Không bằng dùng câu “bình an an khang, thiên quan chúc phúc” đặt đi……

“Cha…… Cha……” Trong yên lặng, tiếng trẻ con non nớt một đường truyền đến, lập tức một bé trai hai tuổi phấn phấn nộn nộn lúc lúc lắc lắc chạy vào phòng, nhảy nhảy bên mép giường, hai tay vươn thật cao, thật cao. “Ôm ôm…… Cha, ôm ôm……”

Mộng đẹp ngọt ngào bị người ta đánh thức, nam nhân không thể buồn bực, dưới sự thúc giục liên tiếp của bé trai, ngay cả đứng dậy cũng không, tay lớn trực tiếp chụp tới, ôm bé trai lên giường, làm ngựa cho nó ngồi giang chân trên người mình, khiến bé trai cười khanh khách không ngừng.

“Cha, cưỡi ngựa ngực! Cưỡi ngựa ngựa!” Mông nhỏ ngồi trên người nam nhân, vui vẻ nhún nhún.

Nam nhân chậm rãi mở mắt, môi mỏng nhếch cười, giống như trách móc, giống như sủng nịch nhìn nhìn vết đường lưu lại bên miệng bé trai. “Bình nhi, con lại ăn kẹo rồi!”

“Kẹo kẹo, ăn ngon. Bá bá, cho.” Bé trai cười không chút xấu hổ, lại đem “Đầu sỏ gây chuyện” khai ra.

Nghe vậy, nam tử cười nhạt, uy hϊếp bé trai. “Ăn đến hư răng, cẩn thận phụ thân cùng nương không thương con.”

“Nương!” Nghe chữ này, đôi mắt thật to của bé trai sáng lên, căn bản không nghe uy hϊếp vào tai, lại ở trên thân nam nhân nhún càng thêm hăng say, trong miệng không ngừng kêu, “Nương nương! Nương nương! Nương nương……”

“Bình nhi muốn nhìn nương sao?” Quá hiểu ý nghĩa từng biểu tình đáng yêu của con, nam nhân đứng dậy xuống giường, thuận tiện ôm con xuống.

“Nương nương!” Bé trai kêu vang, đầu lớn sắp rơi xuống.

“Ngoan! Cha đem con đi nhìn nương.” Khóe môi khẽ nhếch, dắt bé trai đi ra khỏi phòng, nhắm thẳng thạch thất dưới hậu viện mà đi.

Một lát sau, mới đẩy cửa đá nặng nề ra, bé trai liền “đông, đông, đông” từ thềm đá chạy xuống, thân mình nho nhỏ nhìn không thấy mẫu thân nằm trên giường hàn ngọc, chỉ có thể nhảy nhảy, mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn tìm sự giúp đỡ.

“Cha, ôm! Nương nương!” Từ không diễn tả được ý, miệng lại rất giỏi ra lệnh.

Nam nhân theo vào sau thấy thế, mắt sâu đen bất giác dịu lại, một tay ôm bé trai lên, nào biết bé không an phận, mới lên tới “chỗ cao” liền nghiêng người về phía hướng nữ tử nằm trên giường ngọc, cố gắng vươn tay nhỏ bé ngắn ngủn muốn chạm vào người.

“Bình nhi, không được!” Cánh tay khỏe mạnh kèm hai bên thân hình nho nhỏ đang giãy giụa của bé trai, nhẹ giọng trách. “Nương đang ngủ, không được ầm ỹ.”

“Ngủ say say!” Bé trai cái hiểu cái không gật đầu, cuối cùng cũng an phận.

“Đúng! Ngủ say.” Trấn an con trai, nam tử dời đôi mắt thâm tình tới nữ tử ngủ say yên bình, ngây ngốc nhìn thật lâu, tay dài rốt cục nhịn không được xoa má ngọc lạnh lẽo, dịu dàng thì thầm, “A Tô, hôm nay ta lại mang con đến thăm nàng! Tiếp qua một năm nữa, nàng sẽ tỉnh lại cùng ta và Bình nhi một nhà đoàn viên chứ? Ta tin tưởng nàng…… Vẫn rất tin tưởng nàng……”

—————————————–

Lại qua một năm –

“Nương còn ngủ bao lâu?” Tiểu Bình nhi ba tuổi từ ngữ đã nhiều hơn, dựa trong lòng Nam Cung Dịch nghi hoặc chất vấn. Thật kỳ quái! Nương ngủ đã rất lâu không tỉnh dậy.

“Sắp tỉnh! Sắp tỉnh!” Không yên lòng vỗ vỗ cháu trong lòng, Nam Cung Dịch có chút khẩn trương nhìn Huyền Thương đứng bên giường ngọc.

Aiz…… Hôm nay chính là ngày nhổ kim châm trên người A Tô, là chết hay sống cũng sắp rõ ràng! Đệ muội, muội nên cố gắng không chịu thua a!

Bên giường ngọc, Huyền Thương trầm tĩnh nhìn A Tô tựa như đang ngủ say, giống như thỉnh cầu lại giống như uy hϊếp nói nhỏ, “A Tô, cầu nàng đừng để ta hận nàng…… Cầu nàng…… Nàng sẽ không để ta hận nàng, phải không?”

Dứt lời, hắn nhắm mắt thở sâu, lập tức mở mắt ra tay, chiếu theo trình tự vị trí mà Nhậm Viên đã chỉ, một cây một cây đem kim châm bị độc “Huyết Đỗ Quyên” làm nhiễm đen trên người nàng rút ra.

Kim châm rút ra số lượng càng nhiều, tâm tình trong chờ đợi mơ hồ mang theo sợ hãi, thẳng đến khi ngón tay dài dừng nơi cây kim cuối cùng trước ngực nàng, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng, sau đó càng đập càng mau, càng đập càng mau……

“Thương đệ.” Thấy hắn chần chờ, Nam Cung Dịch nhẹ giọng nhắc nhở.

“Ta…… biết!” Cắn răng, rút ra, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

Mới bỏ kim châm, ngón tay dài run rẩy dò xét tới dưới mũi, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm nàng……

“Như thế nào?” Nam Cung Dịch cẩn thận hỏi.

Nào biết Huyền Thương căn bản không để ý tới hắn hỏi, cánh tay dài thoáng chốc duỗi ra, đột nhiên đem nàng kéo vào lòng, khuôn mặt tuấn tú chôn trong tóc mềm mại khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt, nhưng hai vai hơi hơi co rúm cùng thân mình run run, rõ ràng là đang khóc nức nở.

Xong rồi! Là kết quả tệ nhất!

Nam Cung Dịch trong lòng chợt lạnh, không biết nên nói gì.

“Nương, con cũng muốn ôm nương!” Tiểu Bình nhi thấy cha mẹ ôm nhau, bắt đầu ầm ỹ cũng muốn đi qua giúp vui.

“Bình nhi ngoan! Cho cha con khóc một hồi đi!” Cứng rắn ôm lấy bé trai, không cho hắn nhảy xuống “phá hoại”, Nam Cung Dịch cau mày vẻ mặt đau khổ thở dài. Aiz…… Xem ra cả đời này, thực sự không nghe được Thương đệ gọi hắn một tiếng đại ca!

Đang lúc người nào đó cũng muốn khóc rống thất thanh, bỗng dưng, một tiếng nói suy yếu mềm mại nhẹ nhàng vang lên –

“Không phải muội đã nói sao? Nam tử hán đại trượng phu, có lệ không dễ rơi a!” Từ trong mơ màng hôn mê vừa mới mở mắt tỉnh lại, A Tô liền phát hiện mình bị hắn dùng sức thật mạnh ôm vào lòng, cảm giác được bên gáy thấm ướt, không khỏi cũng hốc mắt phiếm lệ, nhưng cánh môi lại cong lên một nụ cười cảm động xinh đẹp.

“Ta cũng nói, nam tử hán đại trượng phu, có lệ chỉ rơi vì vợ con.” Huyền Thương nghẹn ngào nở nụ cười. A…… Người ngoài vĩnh viễn không thể biết, khi hắn nhìn thấy nàng nhẹ rung mí mắt trước mặt, kích động cùng mừng như điên trong nội tâm kia văn chương khó có thể hình dung.

“Đồ ngốc!” Nước mắt lăn xuống, nàng rơi khỏi ngực hắn, quay đầu nhìn bé trai trong lòng Nam Cung Dịch, lệ trong mắt ngừng không được. “Đó là Bình nhi của chúng ta?”

“Đúng vậy!” Huyền Thương cười, ý bảo Nam Cung Dịch buông tiểu Bình nhi.

Nam Cung Dịch lúc này trợn tròn mắt hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, theo bản năng buông đứa bé trong lòng.

Chỉ thấy tiểu Bình nhi “bịch, bịch, bịch” chạy vội tới, dưới sự trợ giúp của cha, dựa vào lòng mẫu thân, tay ngắn ôm mẫu thân lâu thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đáng yêu cười sáng lạn như hoa.

“Nương, người ngủ đã lâu, Bình nhi chờ người rất lâu!” Tiếng trẻ con vô tư khiến A Tô rơi lệ càng nhiều.

“Thực xin lỗi! Nương tỉnh rồi, sẽ không để Bình nhi chờ nữa.” Ôm hôn bé, giống như muốn hôn đủ số trong ba năm nay không được hôn.

Nhìn hai mẹ con bọn họ vừa khóc, vừa cười, vừa hôn, mắt Huyền Thương không khỏi lại ướŧ áŧ, cánh tay khỏe mạnh dang ra như đại bàng giương cánh, đem hai người quan trọng nhất nhét thật kỹ vào lòng.

A…… Từ nay về sau, một nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn viên, không bao giờ chia lìa nữa!

Bên cạnh, Nam Cung Dịch há hốc mồm thật lâu rốt cục cũng hoàn hồn, nhịn không được lắc đầu oán giận –

“Cái gì chứ! Rõ ràng không có việc gì, làm gì biến thành giống như có bất trắc, hại ta sợ bóng sợ gió một hồi, thiếu chút nữa cũng khóc rống theo……” Lầm bầm lầu bầu nhắc đi nhắc lại.

“Đại ca, cám ơn huynh!” Đầu kia, truyền đến người nào đó nói lời cảm tạ ẩn giấu ba năm.

“Không khách…… A?” Đột nhiên phát hiện vừa rồi hình như mình nghe được cách xung hô mong ước đã lâu kia, Nam Cung Dịch nhìn người nào đó, lại chỉ chỉ mình. “Ách…… Thương đệ, ta không có nghe lầm chứ?”

“Đại ca, cám ơn huynh!” Xấu hổ da mặt ửng đỏ, nói lại lần nữa cho hắn vui mừng.

Thực…… Thực sự không có nghe lầm!

Kinh ngạc cảm động, sau đó không lâu, nam nhân nào đó được xưng là “võ lâm mạnh thường quân” khóc nức nở, thẳng đến rất lâu sau đó……

“Huynh đủ chưa?” Tiếng nói ẩn nhẫn lạnh lùng mắng chửi, sắp chịu không nổi rồi.

“Thương đệ, kêu lại một lần đi, làm ơn!”

“……”

Thoáng chốc, tiếng nữ tử yêu kiều cười cùng bé trai khanh khách vui cười vang vang, phiêu đãng trong thạch thất thật lâu không đi……

Từ nay về sau, trong Nam Cung phủ liền thường thường có thể thấy hình ảnh hai đại nam nhân một trước một sau đuổi nhau chạy –

“Thương đệ, lại kêu một lần!” Suy cầu.

“Chờ huynh luyện được bản lĩnh nghe xong không khóc, ta tự nhiên sẽ kêu!”

“Thương đệ a……”

Toàn văn hoàn