Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng

Chương 1

"Đa Đa, nhớ phải cất kỹ cái bánh nướng này nhé... Mẫu thân, có lẽ không bao giờ có thể nhìn thấy con trưởng thành rồi.”

Dưới màn băng tuyết ngập trời, Hứa Đa Đa mơ màng cảm giác được có người đang ôm lấy bé.

Nàng ấy lẩm bẩm nói mớ, ngắt quãng nói lời không muốn rời xa.

Trước khi nàng ấy ngã xuống thì vẫn giữ nguyên tư thế ôm trọn, bao bọc cơ thể nho nhỏ của Hứa Đa Đa ở trong vòng tay mình.

Mẫu thân, mẫu thân, đừng bỏ con mà.

Mẫu thân...

Đầu đường treo đèn l*иg sặc sỡ đủ màu, cờ ngoài cửa quán rượu bay phất phơ trong tuyết...

Hứa Đa Đa nắm thật chặt lấy bánh nướng, muốn nói gì đó nhưng lại không gọi ra miệng được, mí mắt bé ngày càng nặng.

"Lộp cộp."

Đó là âm thanh của vó ngựa.

"Sột soạt."

Đó là âm thanh của bước chân trên nền tuyết.

Hứa Đa Đa chỉ nhìn thấy vài bóng dáng, những cái bóng ấy dưới ánh đèn đường bị kéo ra thật dài, thật dài…

"Là nàng ta, đã tắt thở rồi!”

"Chờ đã, còn có một đứa trẻ, đây là..."

Hứa Đa Đa không nhớ rõ rất nhiều chuyện, dường như bé đến từ một quốc gia có niên đại cách xa nơi này.

Ở nơi đó có những chú chim khổng lồ chao nghiêng trên bầu trời, có đại đạo thông thiên ngang dọc đan xen, mọi người ở nơi đó không cần ra khỏi nhà cũng có thể biết rõ chuyện thiên hạ.

Trong trí nhớ, khi bé vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy người tự xưng là “mẫu thân” kia đang thiêu đốt sinh mệnh của mình, dùng chút ấm áp cuối cùng còn sót lại để giữ ấm cho bé.

"Mẫu thân."

“Bánh nướng.”

"Mẫu thân."

Giọng sữa non nớt ở trong phòng đau đớn nhẹ nhàng vang lên, đại hán râu quai nón ở bên giường gấp gáp đến mức đi tới đi lui: “Lang trung, rốt cuộc thì ông có biết khám bệnh không vậy, cô bé này đã sốt đến nóng bừng thế này rồi, lại còn bắt đầu nói mê sảng, ông dùng thuốc đi chứ!”

Lang trung cau mày nhìn Đại lý tự thừa Quảng Khuynh An, ông ấy có làn da đen nhẻm, râu vừa nhiều vừa dày, nhìn qua trông cứ như Quan Công.

Ngày xưa Tự thừa đại nhân thân bị thương nặng cũng đâu thấy ông ấy kêu đau một tiếng, sao bây giờ lại đơn độc lo lắng cho đứa nhóc này đến như vậy?

Lang trung phỏng đoán không ra, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại nhân, cô bé này còn nhỏ, sợ là..."

Quảng Khuynh An nghe vậy thì hai bàn tay cứng như sắt nắm lại, yếu ớt đập vào khung cửa.

Tuy người bị truy bắt đã nhắm mắt xuôi tay nhưng đứa trẻ này là vô tội.

Mọi người trong Đại lý tự đều biết Quảng Khuynh An là một lão già tuyệt hậu, cả ngày chỉ giao tiếp với hạng người cực kỳ hung ác nên khi nhìn thấy cô bé nhỏ cuộn tròn run bần bật ở trong nền tuyết, nơi đáy lòng mềm mại nhất của ông ấy bỗng nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đáng tiếc là ông ấy vẫn đến chậm

Trong đình viện Đại lý tự, gió tuyết dày đặc, Quảng Khuynh An mãi mà không thể bình tĩnh lại được, vẫn phải nhờ đến Chủ bộ Thương Trần vỗ vai ông ấy rồi an ủi, nói: “Sống chết có số, chôn đi!”

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hứa Đa Đa không còn sống được bao lâu thì bé lại đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.

Bé mở trừng mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái bánh trong tay chỉ hận không thể chôn vào ngực.

Cảnh tượng này trông cứ như xác chết vùng dậy, Quảng Khuynh An và Thương Trần bị sốc đến mức không nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng quên.

Hai người lớn đấu mắt với một đứa trẻ, cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu.

"Mẫu thân? Mẫu thân của cháu đâu rồi?”

Hứa Đa Đa chất phác hỏi, đôi mắt chớp chớp hai cái, hàng mi nhỏ dài cong vυ't tựa như hai cái quạt màu đen.

Quảng Khuynh An từ từ hoàn hồn, không đành lòng mà ấp úng: “Mẫu thân của cháu..."

"Chết rồi."

Hứa Đa Đa nói nốt thay ông ấy.

Hai chữ thanh thuý thoát ra khỏi miệng bé, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng.