Đầu lưỡi ướŧ áŧ không ngừng liếʍ ở nơi mẫn cảm nhất của cô, kɧoáı ©ảʍ vốn đọng lại giống như lập tức bộc phát ra, đầu lưỡi Giang Lãng ướŧ áŧ, ấm áp, lại linh hoạt, hơn nữa anh hoàn toàn tuân theo yêu cầu “hôn” này, ngoại trừ liếʍ ra còn mυ'ŧ một chút. Lâm Việt Phong chưa bao giờ bị người nào liếʍ ở nơi đó, cô chưa từng nghĩ tới âʍ ɦộ bị liếʍ lại có thể sảng khoái như vậy. Bộ ngực của cô mãnh liệt phập phồng, hận không thể đưa tay đè lên đầu Giang Lãng, để anh... để anh liếʍ sâu hơn một chút!
“A a a a a!”
Giang Lãng không đâm vào khe hở kia nhưng anh dùng cả miệng bao lấy môi âʍ ɦộ lớn của Lâm Việt Phong, hai mắt Lâm Việt Phong đã có chút mờ mịt, nhịn không được mở chân ra...
“Tích tích... tích tích...”
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự trầm mê của cô, cùng với động tác của Giang Lãng, đã hết một phút.
Giang Lãng ngẩng đầu lên khỏi chân Lâm Việt Phong, sau đó tắt máy tính giờ đi. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc của Lâm Việt Phong.
Lâm Việt Phong mất chút thời gian mới tìm lại được suy nghĩ của mình, cô vừa mặc quần trở lại, vừa nhớ lại cảm giác vừa rồi, thật thoải mái... Rõ ràng không đi vào, rõ ràng không cắm vào, nhưng còn thoải mái hơn so với những gì cô đã trải qua trước đây.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn, thế mà đã liếʍ được một phút đồng hồ sao? Rõ ràng cô cảm thấy chỉ mới một lát, bây giờ cô có một loại cảm giác dở dang, khá thoải mái nhưng phía dưới lại căng trướng đến khó chịu. Phải để cho Giang Lãng xoa xoa, xoa bóp, cọ cọ mới tốt được, nhưng loại lời này cô tuyệt đối không thể nói nên lời...
Nếu như nói lúc trước cô một lòng muốn chơi trò chơi này chỉ là vì muốn nhìn Giang Lãng xấu mặt thì hiện tại lại có thêm chút nguyên nhân khó có thể không rõ.
Cô nhìn về phía chồng thẻ bài trên bàn, nhịn không được kẹp hai chân lại, sau khi nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Giang Lãng: “Đến phiên tớ, cậu muốn tớ chọn cái nào?”
Thử thách đi... Chọn thử thách đi... Cô ở lẩm nhẩm ở trong lòng, trong mắt cũng mang theo chút tìиɧ ɖu͙© và chờ mong.
“Thử thách.”
Giọng nói Giang Lãng khiến Lâm Việt Phong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy phía dưới nóng thêm vài phần.
Lâm Việt Phong rút thẻ bài ra, cũng không thèm liếc nhìn câu hỏi ở phần sự thật một cái, trực tiếp thấy được thử thách phía dưới.
“Ăn một quả chuối với vẻ mặt quyến rũ nhất của bạn.”
Bả vai Lâm Việt Phong thất vọng buông xuống, cái gì mà... Cái này rõ ràng không có tiếp xúc thân thể.