Bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường trong hai giây, Phục Thành luôn lạnh nhạt không thèm quan tâm tới mọi chuyện xung quanh đột nhiên cười, ý cười còn mang theo chút trào phúng, “Cô cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn mặc qυầи ɭóŧ dâu tây, mặc cho ai xem?”
Đường Như Tửu mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là câu “Mặc cho ai xem” kia, đối với cô mà nói quả thực là sự sỉ nhục, Đường Như Tửu tức giận ngút trời, hận không thể nhảy dựng lên xé rách miệng Phục Thành, nhưng cô đang bị mắc kẹt, không thể đứng lên được.
Phục Thành cũng ý thức được Đường Như Tửu không đứng dậy được, cười đến càng xán lạn, nhưng dường như lương tâm trỗi dậy, anh duỗi tay kéo Đường Như Tửu lên, dùng một tay kéo cô lên xong, còn không quên châm chọc: “Buổi tối cô ăn đá hay sao, so với heo còn nặng hơn .”
Đường Như Tửu đời này chưa từng mất mặt như vậy, bởi vì chuyện đêm nay mà trong lòng cảm thấy bi thương, sau khi đứng dậy cũng không nói một lời, duỗi tay ấn khóa cửa xe, lại đi mở cửa, một chân còn chưa bước xuống, đã nghe thấy Phục Thành ở bên cạnh nói: “Nếu cô nói hai lời dễ nghe, tôi có thể đưa cô về nhà.”
Đường Như Tửu mặt vô biểu tình, cũng không chậm trễ, sau khi xuống xe liền hung hăng đóng cửa xe lại, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đây là lúc thành thị phồn hoa tấp nập, hai bên đường người đến người đi, một ngày sắp kết thúc, mọi người đều thả chậm nhịp sống, cùng người nhà bạn bè tận hưởng giây phút quây quần.
Đường Như Tửu đỏ mắt đi về phía trước, sợ bị người qua đường phát hiện cô đang khóc.
Kỳ thật, nếu đặt vào ngày thường, Đường Như Tửu cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì mất mặt, xấu hổ thì xấu hổ, một thời gian sau cũng sẽ quên thôi.
Nhưng vì sao người thấy cô xấu mặt lại là Phục Thành chứ, nghĩ đến sự châm chọc trong mắt Phục Thành, cô liền cảm thấy mình giống như đang bị sỉ nhục.
Hai ngày cuối tuần, Đường Như Tửu ngủ một giấc đến 10 rưỡi, sau khi thức dậy thì phát hiện mẹ Đường vậy mà lại ở nhà.
Những năm đầu, ba mẹ Đường bắt đầu làm ăn buôn bán, kinh doanh một cửa hàng hải sản khô, sau đó làm ăn càng ngày càng tốt còn mở thêm chi nhánh, sau khi ba Đường, mẹ Đường một mình chống đỡ hai cửa hàng, Đường Như Tửu khuyên bà đóng một cửa hàng nhưng bà không nghe, bà ngày đêm làm việc vất vả không bao lâu liền mệt đến đổ bệnh, chờ sau khi khỏi bệnh bà cũng đã nghĩ thông suốt, đóng một cửa hàng, bây giờ đã thuê hai nhân viên hỗ trợ, còn mình vẫn có thời gian đến quảng trường nhảy múa và chơi mạt chược.
Nhưng giờ này mẹ Đường nên ở cửa hàng mới đúng, cho nên khi Đường Như Tửu từ trong phòng đi ra nhìn thấy mẹ Đường liền rất giật mình.
“Con nhanh đi rửa mặt đánh răng chải đầu đi, thay một bộ quần áo xinh đẹp, lát nữa dì Trương của con sẽ tới ăn cơm đó.”
Đường Như Tửu ngáp một cái, “Dì Trương nà vậy?”
“Chính là dì của chị dâu của dì con đó.”
Đường Như Tửu bị loạn đến hao mắt chóng mặt, cô căn bản không quen biết người này, nhưng trong nhà có khách tới, mặc váy ngủ quả thật không hay lắm.
Cô chậm rì rì rửa mặt thay quần áo rồi từ trong phòng đi ra, dì Trương đã tới rồi. Không chỉ tới, còn mang theo một cậu con trai xấp xỉ tuổi với Đường Như Tửu.
Đường Như Tửu không ngốc, nhìn thấy trong tay con trai dì Trương có bó hoa, nghĩ đến mẹ Đường dặn dò cô thay quần áo xinh đẹp, cô lập tức hiểu ra.
Cái gì mà dì Trương tới ăn cơm, rõ ràng chính là dì Trương mang con trai tới xem mắt với cô.
Đường Như Tửu không nói nên lời, không nóng không lạnh nhận hoa, nói tiếng cảm ơn, lại tặng kèm một câu hoan nghênh.
Lúc trước, khi cô và Vương Tang Hoài còn chưa chia tay, mẹ Đường đã nhờ người giới thiệu cho cô vài đối tượng, theo như lời mẹ Đường nói, Vương Tang Hoài không biết tôn trọng trưởng bối, cũng không biết quý trọng cô, sau này kết hôn với anh ta khẳng định không hạnh phúc.
Chỉ tiếc, khi đó Đường Như Tửu yêu đến mù quáng, cảm thấy những lời này của mẹ Đường cũng chỉ là muốn chia rẽ đôi tình nhân đang yêu nhau.
Nhưng sau đó, không chờ đến khi kết hôn, Đường Như Tửu đã chịu thiệt lớn.
Cô nghĩ đến chuyện cũ, con trai dì Trương gọi vài tiếng mới lấy lại tinh thần, biểu tình rất mờ mịt hỏi: “Hả? Anh nói cái gì?”
“Tôi nói em lớn lên thật xinh đẹp, so với minh tinh còn đẹp hơn.”
“A, anh cũng rất tuấn tú , so với người mẫu còn soái hơn.” Đường Như Tửu nói hai câu có lệ, ngáp một cái, muốn đi ngủ nướng, ai ngờ con trai dì Trương lại rất hứng thú, nói, “Từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều nói tôi lớn lên giống Trương Quốc Vinh, thời điểm học đại học khi tôi đi dạo phố còn có người ở các studio đưa danh thϊếp cho tôi.”
Đường Như Tửu: “…”
Nói bừa, nơi nào giống Trương Quốc Vinh, rõ ràng giống Châu Tinh Trì.
Nói đến cái này, con trai dì Trương hào hứng nói chuyện, thao thao bất tuyệt nói với Đường Như Tửu việc mình suýt chút nữa trở thành minh tinh như thế nào, Đường Như Tửu hoàn toàn không tham gia câu chuyện, cũng không có hứng thú, lại nghe thấy mẹ Đường và dì Trương ở bên cạnh vui mừng nói: “Nhìn hai đứa nhỏ này nói chuyện vui vẻ cỡ nào kìa.”
Đường Như Tửu không nói nên lời, nhân cơ hội đứng dậy nói: “Con xuống dưới mua đồ uống.”
“Để con trai dì đi xuống cùng con!”
Đường Như Tửu vội nói: “Mua đồ sao có thể để khách đi cùng được, anh cứ ngồi đi.” Cô đổi giày, nhanh chóng rời đi.
Cô thật sự rời đi, trực tiếp tắt máy, lái xe ra khỏi tiểu khu.
Đường Như Tửu từ nhỏ đã không phải là đứa trẻ khiến người lớn bớt lo, mặc dù hai năm qua cô đã dần hiểu được sự quan tâm của cha mẹ dành cho con cái, nhưng cô vừa mới chia tay với Vương Tang Hoài, còn dưới tình huống bị hạ dược cùng Phục Thành tình một đêm, bây giờ sao cô có tâm tình đi xem mắt được? Bây giờ thậm chí cô không có niềm tin vào tình yêu nữa rồi.
Hơn nữa đừng nói đi xem mắt, ngay cả nghe hai từ này cô cũng kháng cự bài xích, phải biết rằng gặp đối tượng xem mắt, cô tình nguyện gặp Phục Thành còn hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Như Tửu lập tức bị doạ sợ không nhẹ.
Tình nguyện gặp Phục Thành?? Tại sao cô lại muốn gặp Phục Thành?
Phi!