Tổng Tài: Em Buông Tay Anh Rồi

Chương 9: Lại là cô sai sao?

Trong xe bỗng có âm thanh phát ra, thì ra Cố Diệp Hy đã tỉnh lại. Cô vừa mở cửa xe ra thì gặp được Cố Đình Doanh.

Vì không muốn để anh biết mình bị đối xử tệ bạc như thế nào, cũng không muốn anh biết cô đang bị nghiện ma túy. Cuộc đời cô bây giờ đã bại liệt dưới con người tàn độc Trần Hạo Hiên.

Nước mắt khẽ rơi xuống, nhưng cô liền vội quét nhanh nó đi. Chỉ là... cô không muốn làm cho Cố Định Doanh buồn.

“Anh sao? Em và Hạo Hiên đã làm lành rồi... Tại sao anh lại ở đây...”

Cố Diệp Hy đứng cạnh Trần Hạo Hiên, đưa tay khoát lấy người anh. Hành động của hai người vô cùng ăn ý.

Cố Đình Doanh chưa kịp phản ứng, vội thu lại máy ghi âm. Anh vẫn chưa hiểu ý Cố Diệp Hy là gì, những gì cô chịu trong suốt thời gian qua anh đều chứng kiến, ngay cả lúc nãy anh cũng biết cô muốn tự tử dưới đám lửa kia, chỉ là anh không thể vào đó để cứu cô mà thôi.

“Hạo Hiên, em đói rồi... Mình đi ăn thôi.”

Trần Hạo Hiên cũng như Cố Đình Doanh, một mặt vẫn cố diễn cho tròn vai, nhưng mặt còn lại anh vẫn chưa hiểu rằng một con người luôn chống đối anh bây giờ lại cố tỏ ra một cách thân thiết như vậy.

Trần Hạo Hiên đưa cô lên xe, Cố Diệp Hy liền nghe lời bước vào trong, cô cũng không muốn nhiều lời với Cố Đình Doanh, chỉ nhìn anh ta một cái, nhưng đó là ánh mắt cảnh cáo.

Chiếc xe vượt qua chiếc xe của Cố Đình Doanh tiếp tục lăn bánh. Cố Đình Doanh đứng đó lẳng lặng dõi theo chiếc xe đang dần dần rời khỏi tầm mắt của chính mình.

Anh luôn tưởng rằng Trần Hạo Hiên ép buộc cô làm như vậy với anh, nhưng lần này lại chính là cô tự nguyện. Nhưng một khắc nhìn ánh mắt ấy, nhìn thấy cô thay đổi vui vẻ, anh cũng hiểu rồi.

Dù bao nhiêu năm Cố Đình Doanh ra sức bảo vệ cô như vậy, cũng không thể nào đập vỡ được bức tường và tình cảm của Cố Diệp Hy dành cho Trần Hạo Hiên.

Chiếc xe của Trần Hạo Hiên rời đi cách nơi đó không xa, vẫn là con đường vô cùng vắng vẻ ấy, xe dừng, anh rót một ly rượu đưa ra trước mặt cô.

Thật sự bây giờ bản thân anh đang rất hận cô, sâu bên trong anh luôn nghĩ cái tên Cố Diệp Hy là người luôn luôn hại người anh yêu, kể cả lần này... tại sao Cố Đình Doanh lại có đoạn ghi âm khống chế Lâm Bắc Bắc chứ? Chắc chắn là cô hợp tác với hắn, cả hai người họ muốn đè ép anh sao?

Trên xe chỉ có hai người, Trần Hạo Hiên dừng lại hành động, anh đè sát người cô vào thành ghế, mạnh bạo như muốn dành cho cô một bạt tai. Nhưng có lẽ anh không nên, người phụ nữ này vẫn còn giá trị lợi dụng tất nhiên sẽ có lợi cho anh rất nhiều, trừ khi cô không nghe lời, sự sống của cô cũng chỉ có thể nằm gọn trong tay anh. Chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, danh nghĩa vợ chồng, Cố Diệp Hy, tôi xem cô có thể thoát đường nào ?

Anh bỏ tay xuống, đưa gương mặt sắc bén của mình càng lại gần cô hơn, cố gắng gượng hỏi:

“Vẫn là do cô làm?”.

Cố Diệp Hy nhíu mày, cô không hiểu ý anh, lúc nãy tỉnh dậy chỉ là muốn cứu thoát cho anh mình, còn chuyện gì xảy ra cô còn chưa nắm rõ.

“Cái... Cái gì?”

“Đoạn ghi âm giọng của Bắc Bắc? Làm sao hắn có được chứ?"

Cô vẫn không trả lời, thật ra chính ngày hôm nay cô cũng mới biết.

Cố Diệp Hy quay mặt đi nơi khác, cô không biết, nhất quyết cũng không thể trả lời được.

“Cô đừng giả vờ, dã tâm của cô từ lúc hại Bắc Bắc mất đi đứa bé, hại Bắc Bắc phải rời khỏi tôi mà đi, thì đây là chuyện gì mà cô còn không dám làm chứ?”

Trần Hạo Hiên nâng cằm cô lên, cố gắng nhìn thật kỹ khuôn mặt này. Nhiều năm trước anh vẫn nghĩ Cố Diệp Hy chính là một con người lương thiện, nhưng bây giờ trong mắt anh cô là người như thế nào chứ? Quả thật là anh đã sai rồi.

Cảm xúc suy nghĩ của anh thoáng qua trong im lặng, đôi mắt nhìn cô trừng trừng, nhưng khuôn mặt kia, cảm xúc kia thật sự đã chết thật rồi.

Trần Hạo Hiên đưa mắt nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt xinh đẹp này tại sao đến bây giờ anh mới có thể tận hưởng chứ? Dù có xinh đẹp cách mấy nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là người thứ ba, mãi mãi không xứng có được tình yêu.

Trần Hạo Hiên vì không làm chủ được hành động mà vô tình cầm lấy ly rượu trên tay đập mạnh vào đầu cô. Máu chảy rất nhiều, nhưng cô không hề rơi nước mắt. Cô hiểu anh đang suy nghĩ gì, biết anh đang căm thù mình rất nhiều, dù bây giờ cô có phản kháng đi nữa thì Trần Hạo Hiên cũng không từ bỏ ý định ngừng dày vò cô đâu.

Đau, đau chứ. Chỉ là tâm cô đã chết rồi.

Khi anh bỏ ly rượu xuống, cô vẫn im lặng, nhìn thấy hoàn cảnh này Trần Hạo Hiên cũng có phần chua xót.

“Tôi... Tôi xin lỗi."

Trần Hạo Hiên lần đầu tiên sợ hãi ôm lấy người cô, đôi tay cũng trở nên luống cuống... đây là cảm giác gì chứ?

Nhưng dù có thế nào, Trần Hạo Hiên, anh mãi cũng chỉ xem cô là kẻ thù. Xem cô là vật thay thế và cô cũng chỉ là thứ anh dùng để vui đùa.

Sau đó, Trần Hạo Hiên đưa Cố Diệp Hy đến một tòa nhà bị bỏ hoang, vì cô đã bị ngất khi nãy nên khi tỉnh lại cũng không xác định được phương hướng đây chính là nơi nào.

“Anh lại muốn giở trò gì đây?”

Bị nước đỗ vào người, Cố Diệp Hy lại bị anh trói ở một góc tường. Cả người không thể phản kháng được đành nghe theo lời anh nói.

“Dùng cô làm vật trao đổi."

“Nhưng cũng không thể nào để cô chết đi một cách nhẹ nhàng.”

Một tiếng vỗ tay, phía sau anh đã có một cái l*иg bằng sắt vô cùng lớn. Anh muốn giam cầm cô trong đó? Tất nhiên! Đối với một người phụ nữ khá thuần phục như cô thì phải dùng tất cả biện pháp mạnh. Kể cả khi tiêm ma túy, cũng phải đủ liều lượng.

Một lát sau, bên ngoài lại có ba bốn tên mặt mày cũng không tốt bao nhiêu, ngang nhiên đưa cô vào trong, và bọn chúng lại liên tiếp muốn chiếm lấy từng bộ phận trên cơ thể cô, phát tiết trên người cô. Đều là do Trần Hạo Hiên sai khiển.

“Đợi đến sáng mai, là ba ngày. Tôi đã hứa sẽ trả tự do cho cô."

Trần Hạo Hiên bây giờ đã mất đi bản chất ngày xưa của mình rồi. Anh chỉ vì một người phụ nữ chưa chắc đã yêu anh mà lại hành hạ một người đã từng dành hết tình cảm của mình để đánh đổi.

Thân thể nhơ nhuốc bị người khác vấy bẫn, cô nhất thiết phải luôn sống trong cảnh ngộ này hay sao?

Dù mai này kết cục có ra sao, Cố Diệp Hy cô nhất định sẽ quay trở lại trả thù.

“Trần tỗng, hai vị Lăng tổng vẫn chưa hồi đáp, dường như họ không có ý định đầu tư vào tập đoàn."

Lưu Quảng báo cáo với Trần Hạo Hiên với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Trước khi đến gặp Trần Hạo Hiên, anh cũng đã dùng đủ mọi cách khiến hai người kia rót đầu tư vào Trần thị, chỉ là tất cả có vẻ đều là con số không.

Hiện tại Trần thị vẫn còn đang vướng vào một dự án lớn, nếu cố gắng thì có lẽ sẽ thu vào hàng trăm tỷ, nhưng có lẽ điều này so với năng lực của Trần Hạo Hiên còn phải lượng lại sức mình.

Trần Hạo Hiên day day hai huyệt thái dương, gương mặt lạnh lùng kia cũng không thể nào tránh đi sự mệt mỏi.

“Họ muốn gì?"

Lưu Quảng bặm môi, điều này có lẽ khiến anh rất khó nói nhưng cũng phải cố vì đây là công việc.

“Hai người đó nói, chỉ cần đưa Trần thiếu phu nhân lên giường họ một đêm, tiền vốn ắt sẽ được rót vào tập đoàn."

Trần Hạo Hiên đập tay xuống bàn, nhưng cũng không lộ ý gì cả. Anh cho Lưu Quảng ra ngoài, chuyện này đối với anh bây giờ vô cùng khó để giải quyết.

Vừa đến sáng sớm, Trần Hạo Hiên đã dịu dàng gọi cô dậy. Kế đó vứt lên bàn một lọ thuốc chứa chất lỏng màu trắng cùng một cây kiêm tiêm mới toanh. Không nóng không lạnh mở lời. Chỉ cần là có thể khống chế cô, biện pháp đê tiện nào anh cũng có thể làm.

“Đây là thuốc ngày hôm nay, tiêm vào đi."

“Tôi không tiêm. Trần Hạo Hiên, anh đừng quá đáng như thế được không?”

Từ tối hôm qua cả thân thể Cố Diệp Hy đều trở nên vô cùng khó chịu, cộng thêm bị bọn người xấu phát tiết, cô không thể không chống chọi lại với sự mệt mỏi. Cô biết đây chính là cơn thèm khát ma túy, nhưng không thể nào tiếp tục làm theo ý muốn của mình. Kiềm chế nhất định phải kiềm chế...

“Được, tùy cô thôi.”

Trần Hạo Hiên rút ra một tấm ảnh, sau đó đưa tay ra định thu hồi chất dịch trắng kia.

“Nếu cô không làm, có lẽ người trong bức ảnh kia cũng có thể không thể nào sống sót."

Cố Diệp Hy sững sờ, sống lưng lạnh buốt như có một dòng nước chảy qua. Người trong ảnh là Cố Đình Doanh, anh trai của cô. Trần Hạo Hiên dám lấy người thân uy hϊếp cô, anh còn nhân tính không cơ chứ?

“Được, tôi làm.”