Lăng Nhục Tổng Tài

Chương 1-1: Mở đầu

Đêm khuya, trong tòa nhà văn phòng nọ đèn đuốc sáng ngời, ở một gian phòng, Nhậm Phi Bạch đứng trước bàn làm việc bằng gỗ đỏ quý giá, tập văn kiện “Bang” một tiếng, bị ném mạnh tới trên mặt hắn.

“Ngươi viết cái gì thế này!”

Một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc âu phục định chế cao quý ngồi phía sau bàn làm việc, anh vai rộng eo hẹp, khí chất xuất chúng, ngay cả khuôn mặt cũng là đẳng cấp nhất, anh tuấn nhất, chỉ là lúc này biểu cảm trên mặt không được tốt lắm.

“Về sửa lại! Nếu không sửa được, ngày mai ngươi không cần đi làm nữa!”

Anh hơi bực bội ngửa đầu, dựa vào trên ghế da, cau mày, đôi môi mỏng khẽ đóng mở, cho Nhậm Phi Bạch hạn cuối để hoàn thành công việc.

Dưới ánh đèn, Nhậm Phi Bạch cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu tình, chỉ yên lặng nắm chặt hai tay đặt ở bên người, hơi hơi lộ ra cảm xúc của hắn. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, khuất nhục nhặt tài liệu rơi đầy dưới đất —— đây là kết quả hắn nỗ lực suốt một tuần, hiện giờ lại bị người trước mặt khinh bỉ là không đáng một đồng……

Nhậm Phi Bạch không phải không ương bướng, ngược lại, hắn từ nhỏ có lòng tự trọng cực cao, trước giờ không nghe được người khác nặng lời nửa câu với mình, chỉ là năng lực của hắn không cân xứng với lòng tự trọng cao ngạo, từ nhỏ đến lớn ở trong đám đông hắn là người bình thường nhất, không khiến người khác chú ý đến nhất.

Hắn bình thường như vậy, có thể vào làm ở một công ty tốt như bây giờ đã là cực kỳ may mắn, Nhậm Phi Bạch ban đầu rất vui vẻ, cũng rất cố gắng, nhưng ở trước mặt người đàn ông này —— Tổng tài của công ty, Giang Ngọc Thành, trong công ty có tiếng là táo bạo, khắc nghiệt, đặc biệt là đối đãi với người mới vào công ty, cơ bản là ba ngày một lần mắng nhẹ, năm ngày một lần mắng nặng, rất nhiều nhân viên mới bởi vì không chịu nổi vị cấp trên này mà lựa chọn từ chức, cũng bởi vì một lượng lớn nhân viên lưu động, Nhậm Phi Bạch- thân là một người có lý lịch không hề xuất chúng mới chen được vào chỗ trống.

Mà bây giờ, hắn cũng hơi không chịu nổi.

Nhậm Phi Bạch vừa mới nhặt hết văn kiện trên mặt đất lên, Giang Ngọc Thành lại quát lớn, nói: “Nhặt có chút đồ mà cọ tới cọ lui, cả ngày chỉ biết kéo dài thời gian, đều thành thói quen kéo dài công việc! Khó trách hiệu suất công tác không thể nâng cao!”

“……” Tay Nhậm Phi Bạch run rẩy, nắm chặt văn kiện, hắn nâng con ngươi, ánh mắt gắt gao trừng nam nhân đang tùy ý vũ nhục, hạ thấp hắn, hận không thể đấm tên mặt người dạ thú này một cái.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Nhậm Phi Bạch không nói một câu, yên lặng xoay người ra khỏi văn phòng tổng tài, đi đến bàn công tác của mình thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm về nhà.

Hắn thật sự cực kỳ ghét vị cấp trên không xem nhân viên là người này, nhưng càng chán ghét mình không thể không thỏa hiệp với cuộc sống hiện thực.

Công ty lớn có mức tiền lương cao, lý lịch của hắn nếu như xin vào công ty nhỏ, tiền lương có khi còn không bằng một nửa bây giờ.

Coi như vì phần tiền lương nhiều hơn kia mà chịu mắng đi……

Nhậm Phi Bạch lấy túi sách công việc, mệt mỏi ra khỏi công ty.