Lời này nghe giống như là lời nói thật.
Đạo diễn Đường được chứng kiến không ít nội bộ đấu đá ở hào môn, những nhân vật nhìn ở bên ngoài nho nhã lễ độ kia, bản thân luôn có thể bắt lấy điểm yếu của đối thủ, một kích tàn nhẫn.
Anh ta im lặng một lát, sắc mặt nghiêm túc: “Sao có thể chứng minh lời của cô nói đều là thật?”
Diêm Nguyệt Thanh cười: “Đạo diễn Đường có thể làm cổ đông lớn của Star Media, thực lực tất nhiên không thể khinh thường. Chuyện của nhà họ Diêm, mặc dù có người cố gắng giấu giếm nhưng mà anh chỉ cần bỏ chút thời gian, luôn có thể thăm dò được một số tiếng gió mà không phải sao?”
Đạo diễn Đường nhìn kỹ Diêm Nguyệt Thanh mấy giây.
Ánh mắt nhìn kỹ như con dao chậm rãi di chuyển.
Giọng nói anh ta trầm xuống: “Câu hỏi cuối cùng, vì sao lại chọn trúng Đường Đường?”
Đương nhiên là bởi vì Đường Đường là đối tượng bé cưng ràng buộc của tôi rồi! Nếu không thì tôi lấy đâu ra tiền hả?
Nhưng mà đối với câu hỏi này, Diêm Nguyệt Thanh đã chuẩn bị từ trước: “Tôi rất thích Đường Đường! Cô bé thông minh lanh lợi, đối xử tốt với mọi người, cho dù ở tình huống tôi khiến cô bé sinh ra hiểu lầm, vẫn có thể duy trì sự lễ phép… Cô bé như thế này, rất khó có thể khiến cho người ta không thích! Nếu đã muốn dùng tiền cho người khác, đương nhiên phải lựa chọn người mình thích, không đúng sao?”
Trong phòng kín, Đường Đường nhìn chằm chằm vào màn hình, nghe những lời Diêm Nguyệt Thanh khen mình, khuôn mặt không tự chủ hơi ửng đỏ.
“Chỉ vì vậy?” Đạo diễn Đường nhíu mày: “Không vì lý do nào khác?”
Diêm Nguyệt Thanh khua tay: “Một lý do khác thì bởi vì… Anh là cha của Đường Đường!”
Mẹ Lưu nhất thời tức giận: “Cô gái này, nói tới nói lui, không phải vì đạo diễn sao?”
Đường Đường cũng sững sờ, cô bé còn chưa kịp vui vẻ được hai giây, chị Nguyệt Thanh lại…
Đôi mắt đạo diễn Đường lạnh lẽo: “Bởi vì tôi?”
Diêm Nguyệt Thanh giải thích: “Thật ra mà nói, nếu như tôi tìm những người khác đầu tư, đối phương rất có thể cầm tiền xong rồi quay ngược lại cắn tôi. Nhưng đạo diễn Đường thì không giống vậy, tài sản trên danh nghĩa của anh rất nhiều, sẽ không có hứng thú với nhà máy sản xuất thuốc nhỏ bé này. Đạo diễn Đường, lấy danh nghĩa Đường Đường mua cổ phần, đây là vụ mua bán không vốn! Con trai tôi có thể có thuốc, Đường Đường thì có một phần tài sản cố định, tôi không nghĩ ra được anh có lý do gì để từ chối!”
Đúng thật.
Đạo diễn Đường hoàn toàn không có lý do từ chối.
Diêm Nguyệt Thanh đưa túi, còn có thể là nước cờ đầu để tiếp cận mình.
Nhưng đưa tài sản cổ phần cố định…
Lông mi đạo diễn Đường cong lên: “Cô định đầu tư bao nhiêu?”
“Càng nhiều càng tốt, ít nhất hai mươi triệu đi.”
Cái đờ mờ…
Hai mươi triệu á?
Đạo diễn Đường hít vào một hơi khí lạnh.
Hai mươi triệu, nghe thì không phải một con số lớn.
Nhưng mà việc đầu tư mua cổ phần này thì phải lấy ra tiền thật vàng thật!
Tài sản hai mươi triệu thì dễ, hai mươi triệu tiền mặt thì lại không dễ lấy ra.
Cô ta nói một câu nhẹ nhàng thì đã muốn đầu tư cho một người không có quan hệ gì hai mươi triệu?
Cho dù là đạo diễn Đường thấy nhiều chuyện đời cũng bị sự quyết đoán này của Diêm Nguyệt Thanh làm khϊếp sợ rồi!
Loại cảm giác này, giống như là…
Anh ta vỗ bàn một cái: “Hai triệu, rời khỏi con gái của tôi!” ヽ (`Д´)ノ
Đối phương thản nhiên nói: “Tôi cho anh hai mươi triệu, để yên cho tôi tiếp tục ở bên con gái anh.” ◤(¬‿¬)◥
Chênh lệch quả thực là quá lớn!
Đạo diễn Đường ho nhẹ một tiếng, ổn định lại suy nghĩ: “Cô muốn lấy danh nghĩa của con gái tôi đầu tư, tôi không có ý kiến. Nhưng mà người phụ trách nhà máy sản xuất thuốc để tôi liên hệ! Bao gồm việc đầu tư, mua cổ phần, chia hoa hồng sau đó… Toàn bộ hợp đồng đều phải qua tay tôi, cô chỉ phụ trách đưa tiền! Đồng ý không?”
Ý của câu nói này là, cô hoàn toàn không thể nhúng tay vào việc đầu tư.
Trừ việc đưa tiền, những thứ khác hoàn toàn không liên quan gì tới cô!
Ước định này có vẻ hơi khắc nghiệt rồi.
Dù sao đã bỏ tiền lại không biết được tình hình đầu tư, không tính được lợi ích trong tương lai, tên ngốc nào mới có thể đồng ý chứ?