Tiểu Mỹ lập tức gật đầu.
“Cô nói xem, lãng phí nhiều sức lực như vậy, còn làm mất một khách hàng tiềm năng, đúng là thê thảm mà.”
Tiểu Mỹ cảm thấy Lý Mạn Mạn này đúng là hiểu bản thân, sau đó cô ta càng cố gắng giới thiệu sản phẩm, cuối cùng đúng là bán được vài sản phẩm ra ngoài,
Lý Mạn Mạn cảm thấy rất vui vẻ khi nghe mấy lời nịnh nọt a dua của Tiểu Mỹ, cô ta quyết định, mua thêm một cái túi mới được đưa ra thị trường.
Tiểu Mỹ rất vui vẻ đứng lên đi lấy hóa đơn, lúc cô ta đi ngang qua người Diêm Nguyệt Thanh, còn cố ý giẫm giày cao gót thật mạnh để nó phát ra âm thanh lớn.
Chị Vương cảm thấy thật đau đầu.
Chị ấy đúng là biết Tiểu Mỹ đang tỏ thái độ khoe khoang!
Nhưng, chị Vương đã làm nghề này nhiều năm rồi, trong lòng chị ấy vẫn luôn có nguyên tắc khi làm việc, không thể nào dễ dàng thay đổi nguyên tắc của bản thân như vậy được.
Chị Vương hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói: “Thưa cô, cô có kiểu dáng nào yêu thích không? Tôi có thể lấy hàng ra cho cô xem.”
“Không cần đâu.” Diêm Nguyệt Thanh đã xem xong cuốn catalogue giới thiệu sản phẩm, rồi lắc đầu từ chối.
Thái độ này của Diêm Nguyệt Thanh khiến chị Vương hơi hồi hộp!
Không lẽ… Sự kiên trì của bản thân chị ấy đã sai rồi ư?
Cô gái này không có ý định mua sắm thật sao?
Cuối cùng Lý Mạn Mạn cũng chờ được nhìn thấy dáng vẻ cứng đờ của chị Vương, cô ta tươi cười bước đến, cười hỏi: “Sao vậy, Nguyệt Thanh không chọn được kiểu dáng nào sao?”
Diêm Nguyệt Thanh nâng mắt lên nhìn Lý Mạn Mạn: “Cô có đề cử cái túi nào không?”
Lý Mạn Mạn liếc mắt nhìn Diêm Nguyệt Thanh, rồi nói: “Sao cô không nói bản thân không có khả năng mua từ sớm, ngay cả tôi mà Tiểu Vương còn không thèm phục vụ, cứ thích lấy lòng cô, cuối cùng coi như không công, đúng là thê thảm mà.”
Những lời này của Lý Mạn Mạn khiến tâm trạng của chị Vương như rơi xuống núi.
Diêm Nguyệt Thanh quay sang hỏi Đường Đường: “Em có thích cái túi nào không?”
Đường Đường đưa tay chỉ hai món đồ: “Mấy cái túi này đều đẹp.”
Diêm Nguyệt Thanh nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy mua mấy cái này đi.”
Lý Mạn Mạn còn cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Cô điên rồi à? Mấy cái túi đó đều hơn 200 nghìn đấy!”
Không phải tổng cộng, mà là một chiếc túi có giá hơn 200 nghìn!
Diêm Nguyệt Thanh tiện tay chỉ vài cái túi, hóa đơn đã lên đến tiền triệu!!
Diêm Nguyệt Thanh lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Bộ cô ta nghiện giả vờ thành người giàu à?
Diêm Nguyệt Thanh dịu dàng nhìn chị Vương, hỏi: “Mấy cái túi này có hàng sẵn không?”
Tâm trạng của chị Vương như bò từ dưới núi lên, chị ấy gật đầu liên tục nói: “Có có có! À, không đúng, trong số này có vài mẫu có sẵn trong cửa hàng, còn vài mẫu khác, tôi cần yêu cầu hàng từ cửa hàng tổng đến, phiền cô Diêm phải ngồi đợi một lát, tôi lập tức liên hệ với cửa hàng tổng.”
“Ngoại trừ những mẫu do Đường Đường chọn…” Diêm Nguyệt Thanh đưa tay chỉ mấy mẫu túi khác rồi nói: “Nếu mấy mẫu này có sẵn trong cửa hàng thì lấy đưa tôi, tôi quẹt thẻ.”
Lý Mạn Mạn trợn to mắt ra nhìn.
Diêm Nguyệt Thanh lại chọn thêm mười một cái túi nữa, tính tổng giá khoảng hơn hai triệu?
Chị Vương cảm thấy cả người chị ấy như cái bóng bay phình to ra, còn cảm nhận được gió thổi qua người, chị ấy ngơ ngác rồi giật mình lập tức đáp lại: “À, tôi, tôi đi lấy hàng ngay!”
Thật ra chị Vương gặp không ít khách hàng một lần mua đơn hơn vài triệu.
Nhưng rất hiếm ai giống cô gái này, đây là lần đầu tiên chị Vương gặp một khách hàng mua mười mấy túi LV chỉ để tặng cho người khác!
Chị Vương nhanh chóng liên hệ với bên trụ sở, sau khi hoàn thành xong, cả người chị ấy còn cảm thấy lung lay.
Chị Vương ân cần cầm danh sách đến đưa cho Diêm Nguyệt Thanh: “Cô Diêm, cô mua sắm nhiều sản phẩm ở cửa hàng chúng tôi như vậy, cô sẽ được nhãn hàng cung cấp miễn phí một thẻ VIP dành cho khách hàng cao cấp, sau này cô sẽ hưởng quyền lợi dành riêng cho khách hàng VIP và được đặt hàng riêng ở tất cả các cửa hàng LV trên cả nước, cô cho tôi xin thông tin liên lạc của cô nhé?”