Cùng Nguyên Duyên thẳng tcô ấy nói chuyện, cô ấy dựa theo lời nói, không có tiếp xúc với Hứa Đan Dương ở khoảng cách tiêu cực nữa, chỉ ở lại mức độ tiếp xúc trước kia, ban đầu Hứa Đan Dương còn có chút không thích ứng, nhưng cô ấy đem giới tính phai nhạt quá tốt, không đến mấy ngày hai người liền trở lại phương thức ở chung quen thuộc.
Nhanh như vậy đại hội thể thao cũng đến.
Thái độ của học sinh Bạch Âu đối với đại hội thể thao vô cùng phân cực, một bộ phận ở khán phòng vẫy cờ hò hét, giống như giây tiếp theo sẽ thay vận động viên ra thi đấu, một bộ phận khác lười biếng oán giận vì sao hoạt động thể thao này phải bắt buộc xem, so với xem người khác thi đấu, bọn họ càng muốn ngủ.
Hạng mục của Hứa Đan Dương là chạy 50m và tiếp sức 400m, một trong những thí sinh vốn tham gia tiếp sức nói là tạm thời xin nghỉ, cô là người thay thế.
Cuộc thi tiếp sức vào buổi chiều, sau khi chạy 50 mét, Hứa Đan Dương đến phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, bên trong trống rỗng, cô đang muốn thay quần áo, bên tai như có như không truyền đến một tiếng rêи ɾỉ.
Hứa Đan Dương đóng cửa tủ lại, thanh âm biến mất một hồi, sau đó bỗng nhiên tăng lên.
Không phải ảo giác.
Hứa Đan Dương theo thanh âm đi tới trước cửa phòng tắm nữ, cô đang muốn đẩy cửa, phía sau lặng yên không một tiếng động xuất hiện một người, một tay che miệng cô, tay kia kéo tay cô trở lại.
Đôi chân Hứa Đan Dương lùi về phía sau.
"Đan Dương, là mình." Nguyên Duyên nhỏ giọng nói.
Vừa nghe là cậu ấy, cô buông lỏng khí lực.
Cô chỉ vào miệng mình, có nghĩa là hỏi cậu ta đang làm gì.
Nguyên Duyên mập mờ cười, ngón tay mở cửa phòng tắm ra một khe: "Cậu tự xem, xem xong đừng hối hận.”
Hứa Đan Dương cau mày, không biết cô ấy úp úp mở mở gì, một con mắt dán qua.
Là đồng đội tiếp sức trong đội các cô xin nghỉ, sắc mặt cô ta đỏ bừng, miệng há hốc hợp, tiếng rêи ɾỉ chính là phát ra như vậy.
Một người đàn ông dáng người cường tráng đặt cô ta lên ghế dài, dưới háng côn ŧᏂịŧ đen dài như đóng cọc, thọc ra rút vào giữa hai chân nữ sinh.
Nữ sinh giống như vừa đau vừa sảng khoái, cổ ngẩng lên cao, cào vết máu trên lưng nam sinh.
Không khí ngọt ngào trong phòng tắm chui vào khoang mũi Hứa Đan Dương, bụng cô hơi siết chặt, chân bắt đầu mềm nhũn.
Ngón tay nghịch ngợm theo cánh tay vòng đến bụng, cằm Nguyên Duyên chống lên vai cô: "Cái loại đồ vật xấu xí này, Đan Dương đừng nhìn..."
Cô ấy mặc đồng phục nữ sinh của Bạch Âu màu trắng, váy xếp nếp trắng như tuyết bị đẩy lên nhô ra một đống, đè ở phía sau của Hứa Đan Dương.
"Nhìn mình đi..." Cậu ấy đưa tay vào trong áo thể thao Hứa Đan Dương chưa kịp thay, ngón tay theo cách đồ lót vòng quanh núʍ ѵú của cô, "Mình có thể làm cho Đan Dương sảng khoái hơn cô ấy.”
Nữ sinh bộc phát một trận rêи ɾỉ ngắn ngủi, hạ thể nam sinh liều mạng rút vào, tiếng ba ba che qua thở dốc, Hứa Đan Dương vội vàng nhắm mắt lại, không nhìn thấy nam sinh bên trong bỗng nhiên sinh ra cái đuôi, mà lỗ tai nữ sinh mọc ra trên đỉnh đầu lông xù.
Nguyên Duyên nhân cơ hội đẩy cửa, kéo Hứa Đan Dương đến phòng chuẩn bị bên cạnh, phòng chuẩn bị ngay cả ghế dài cũng không có, chỉ có một cái bàn học bỏ hoang không cần dùng.
Vừa rồi thị giác đánh sâu vào gợi lên trong cơ thể du͙© vọиɠ, ngừng nghỉ mấy ngày hư không cảm giác lại lần nữa đánh úp lại, Hứa Đan Dương dựa vào bàn học bên cạnh điều chỉnh hô hấp, ý đồ làm này cỗ nhiệt ý biến mất.
Mà Nguyên Duyên như thế nào có thể làm cô như ý, cậu ta giả như quan tâm Hứa Đan Dương, đôi tay chống ở hai sườn Hứa Đan Dương, lông mi cụp xuống, một đôi mắt ngập hơi nước mông lung đối diện gương mặt đỏ ửng của Hứa Đan Dương.
“Đan Dương, cậu có khỏe không?”
Cậu ta nhẹ giọng nói, đống giữa đùi được bao bởi chiếc váy màu trắng chọc giữa hai chân Hứa Đan Dương.
Hứa Đan Dương gục đầu xuống, cô lại bắt đầu không thích hợp, rõ ràng ý thức thanh tỉnh, thân thể lại giống như sa vào đệm giường mềm mại, thực thoải mái, lại ——
Còn muốn thoải mái hơn.
Đùi bắt đầu run lên, mô thịt lại lần nữa thức tỉnh, co rút lại khát vọng đυ.ng vào.
Nguyên Duyên tựa hồ nhìn thấu hết thảy, châncauạ ta sải lại đi phía trước, đầu gối như có như không cọ qua địa phương mẫn cảm của Hứa Đan Dương.
“...... Um a.....” Hứa Đan Dương vội vàng cắn môi dưới, mồ hôi từ trán chảy ra.
Nguyên Duyên chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay khẽ vuốt cánh môi bị cắn đến trắng bệch, trong thanh âm chứa đầy yêu thương, “Muố mình giúp cậu hay không?”
Nói xong một tay kia vỗ về đùi Hứa Đan Dương, chậm rãi hướng lên lên trên.
Thân thể Hứa Đan Dương run lên, mu bàn tay che lại đôi mắt, gương mặt giống như ánh nắng buổi cuối chiều.
Nguyên Duyên cúi đầu hôn ở mu tay cô, đầu lưỡi nhợt nhạt liếʍ một chút.
“Đừng sợ, mình sẽ làm cậu thoải mái.”
Hứa Đan Dương nằm ở phía trên, hạ thân lơ lửng, quần đùi cùng qυầи ɭóŧ treo ở đầu gối, Nguyên Duyên vén váy ngắn lên, từ trong qυầи ɭóŧ ren màu hồng lấy ra côn ŧᏂịŧ thô dài, đầu đυ.ng vào huyệt khẩu, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ nhỏ chảy ra.
Cậu ta dùng ngón tay quệt lên một ít cho vào trong, mặn với một chút ngọt ngào.
Hứa Đan Dương nhìn cậu ấy đỏ mặt, Nguyên Duyên nheo mắt xinh đẹp, khom lưng hôn lên môi Hứa Đan Dương.
Cậu ta vừa ăn cái ấy của cô
Hứa Đan Dương không được tự nhiên quay đầu, không cho cô ấy duỗi đầu lưỡi vào trong.
Nguyên Duyên không bỏ qua, ngón tay bóp cằm cô, cường ngạnh ép cô há miệng, đầu lưỡi luồn vào miệng cô khuấy động, thừa dịp Hứa Đan Dương không chuẩn bị, dùng sức đưa dươиɠ ѵậŧ vào huyệt.