Đầu óc Hứa Đan Dương rối loạn, nói chuyện đứt quãng: “Cậu như thế nào...... Như thế nào sẽ......”
Nguyên Duyên cố tình dùng tôiy cô cọ cọ cái thứ kia, cười đến đặc biệt ngọt ngào: "Tại sao lại mọc côn ŧᏂịŧ sao ? ”
Bình thường Hứa Đan Dương nghe Bạch Uẩn Lễ nói lời thô tục vẫn đỏ mặt, còn bây giờ không phải bởi vì lời nói thô tục, mà là bởi vì nói lời này chính là bạn cùng phòng Nguyên Duyên của cô nói ra.
Tại sao bạn cùng phòng của cô đột nhiên thay đổi giới tính của mình? Tại sao học viện Bạch Âu có thể xảy ra sơ suất như vậy?
Hứa Đan Dương nhớ tới ngày xưa cùng Nguyên Duyên thân cận, nhớ tới cô ở trong phòng tắm … không khỏi hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
Nguyên Duyên cúi người nhẹ nhàng hôn cánh môi Hứa Đan Dương một chút, thắt lưng trầm xuống dán sát vào mông cô, dị vật không thuộc về nữ hài tử kia kẹp ở giữa thân thể hai người.
Mái tóc màu hồng mềm mại cọ xát vào má Hứa Đan Dương, cô nói: "Bởi vì tôi muốn thao cậu."
"Muốn đem tiểu huyệt của cậu nhào nặn thành hình dạng."
"Muốn đem bên trong bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi."
Nhan sắc mơ mộng trong mắt giống như rắc đầy sao, sáng đến dọa người. Hứa Đan Dương ý thức được người này nghiêm túc, cảm giác nguy cơ khiến cô đẩy mạnh người này ra, cơ bắp trên đùi tích lực, chạy tới cửa.
Cô người cao chân dài, không chạy được mấy bước, đầu ngón tay cơ hồ chạm tới tay nắm cửa, bên tai bỗng nhiên vang lên một trận ngâm nga nghe không hiểu, khí lực cả người trong nháy mắt bị rút đi, hai chân mềm nhũn xuống, cô chỉ có thể dựa vào cửa trượt ngồi trên mặt đất.
Thiếu nữ dịu dàng, không, phải nói là thiếu niên, mặc một thân áo ngủ ren trắng tinh, chậm rãi đi đến bên cạnh Hứa Đan Dương, đầu ngón tay gạt, khóa chặt cửa lại.
"Đan Dương, cậu chạy không thoát."
Cô, không, phải là “hắn” dễ dàng bế cô lên và đi về phía giường.
Hứa Đan Dương không biết qua mấy giờ hay là mấy ngày, thân thể của cô giống như hóa thành nước, mềm nhũn nằm sấp mặc cho người ta vuốt ve.
Nguyên Duyên đỡ eo cô để cô cưỡi ở trên thắt lưng, côn ŧᏂịŧ thô dài từng chút từng chút phá vỡ hành lang chặt chẽ.
- Thật thoải mái a Đan Dương tôi thật thoải mái a!
Hắn không hề cố kỵ lớn tiếng rêи ɾỉ, váy ngủ nhăn nhúm chất đống trước ngực, Hứa Đan Dương cũng không tốt hơn hắn chỗ nào, quần áo của cô đều bị kéo xuống đất, hai tay bị đồng phục cà vạt trói ở sau lưng, chỉ có thể cả người trần trụi trên mặt đất xóc nảy.
Huyệt khẩu bị khô quá lâu, chết lặng muốn mất đi tri giác, sâu trong hành lang lại giống như không đủ, từng luồng nước chảy ra ngoài, làm ướt thắt lưng trắng nớt của thiếu niên.
Nguyên Duyên nắm eo Hứa Đan Dương đè xuống, một cỗ ấm áp phun ra, không biết lần thứ mấy bắn vào trong cơ thể cô.
Giống như lúc trước, hắn không có ý buông tha cô, có hứng thú rút ra tính khí, ngón tay khuấy động trọc dịch tràn ra.
"Đan Dương, tên đó bắn bao nhiêu lần … tôi sẽ toàn bộ bắn đi qua."
Hắn hôn khóe miệng Hứa Đan Dương, nhấc hai chân cô lên, làm cho mông của cô cao lên, thanh thịt thô mà dài vừa vào đến cùng, thịt mềm trong huyệt không biết mệt mỏi, lần thứ hai hút chặt thanh thịt.
Nguyên Duyên ngược lại hít sâu một hơi, đau.
Hắn vừa mới phân hóa, sinh ra tính khí nam nhân mới có, cây côn ŧᏂịŧ này ngay cả chính hắn cũng không thấy rõ, liền tiến lên huyệt Hứa Đan Dương.
Da thịt đều là mới sinh, mẫn cảm đến không được, cũng mềm mại không được. Cắm vào huyệt trơn trượt đặc biệt sảng khoái, có được cảm giác khống chế cô đặc biệt sảng khoái, hơn nữa ghen tị mãnh liệt, hắn không dừng lại được, cũng không muốn dừng lại.
Hứa Đan Dương luyện điền kinh, hai chân rắn chắc hữu lực, tiểu huyệt cũng kẹp rất chặt, mỗi lần hắn rút ra, huyệt nhục cùng thịt bổng ma sát, so với màu tóc còn phấn nộn hơn que thịt sung huyết biến hồng, mỗi lần rút ra đều mang theo đau đớn.
..............................