Các Ngươi Đều Không Phải Là Người?

Chương 10: Hôm nay đã làm gì đó sao?

“Có thể nói cụ thể một chút không?”, anh nhìn gương mặt đang phiếm hồng của Hứa Đan Dương, ôn nhu đặt vấn đề, “Hoặc là, tôi xem một chút, em không có ngại chứ?”

Hứa Đan Dương hai mắt trợn to.

Bác sĩ sợ nàng thẹn thùng, liền giải thích: “Không muốn cũng cũng không sao, chỉ là nếu có thể xem liền sớm tìm ra nguyên nhân bệnh.”

Anh nhìn cô đầy chân thành.

Hứa Đan Dương thật sự sợ du͙© vọиɠ trong người mình lại mất khống chế, rối rắm một hồi, run run đáp: “Tốt.”

Bác sĩ không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng, tiểu cô nương tuổi này luôn có một đống ngượng ngùng, bối rối.

Anh thích người bệnh nghe lời, anh cười cười, sờ đầu Hứa Đan Dương: “Nếu khẩn trương có thể không cần nhìn tôi, nhắm mắt lại.”

Hứa Đan Dương theo anh vào phòng, ngoan ngoãn ngồi trên giường nằm, trái tim nhảy thình thịch trong lòng ngực.

Bác sĩ vừa chuẩn bị, lại một lần nữa an ủi nàng: “Khẩn trương liền nhắm mắt, sợ phải nói với tôi.”

Hứa Đan Dương gật đầu.

Anh lại hỏi: “Mặt trên hay phía dưới khó chịu, chỗ nào bệnh trạng nghiêm trọng?”

Biết anh nói “phía dưới” cùng “mặt trên” là có ý tứ gì, Hứa Đan Dương trên mặt đỏ bừng, gian nan nói “phía dưới”.

Bác sĩ tỏ vẻ đã nghe được, mang ngón tay lạnh lẽo hướng đến đùi cô, vén váy cô lên.

Hứa Đan Dương nhắm chặt mắt.

“Nâng cao eo lên một chút, tôi mang qυầи ɭóŧ cởi ra.”

Hứa Đan Dương thuận theo, đem qυầи ɭóŧ chậm rãi cởi ra, cô cảm thấy có thứ gì đó dính dính vào mặt trên.

Cũng may bác sĩ không nhiều lời, anh nhìn thẳng vào hạ thể trần trụi của thiếu nữ, bụng dưới căng chặt, hai chân thon dài, nơi mềm mại còn lấp lánh nước, vừa rồi cởi ra, qυầи ɭóŧ cũng lây dính một ít.

Anh tách hai chân Hứa Đan Dương ra, hoa huyệt trần trụi bại lộ, đây là lần đầu tiên anh nhìn hạ thân nữ nhân .

Thịt đế nhô lên, huyệt thịt còn có chút sưng, huyệt khẩu vẫn còn có cái lỗ nhỏ, rõ ràng là mới bị cắm qua.

“Hôm nay đã làm qua sao?”

Hứa Đan Dương nhắm hai mắt lung tung gật đầu.

Hai ngón tay anh sờ lên thịt mềm, nhục huyệt gắt gao co rụt lại.

Anh sờ sờ nói: “Có chút sưng đau, làm vài lần sao?”

Hứa Đan Dương xấu hổ muốn chết, cô cũng không biết như thế nào là làm vài lần, là tính theo số lần cao trào hay là...theo số lần bắn tinh, hoặc là theo tư thế mà tính?

Bác sĩ thấy cô cau mày, không hề làm khó nàng: “Không muốn nói cũng không sao.”

Sưng đỏ đến trình độ này, chắc là làm ít nhất ba lần đi.

Đầu ngón tay mở ra tiểu âʍ ɦộ đỏ tươi, ở huyệt khẩu trên dưới xoa xoa, hoa huyệt liều mạng hút vào, như muốn nuốt luôn ngón tay anh .

“Môi âʍ ɦộ thực mẫn cảm.”

Ngón tay anh nháy mắt ướt nhẹp.

“Âʍ đa͙σ phân bố mật dịch nhiều.”

Nhờ có chất lỏng bôi trơn, anh cắm một ngón tay vào, thiếu nữ lặng lẽ muốn khép hai đùi lại, bị anh dùng cánh tay giữ chặt lại.

“Miệng âʍ đa͙σ cô rất nhạy cảm, không cần khép chân lại.”

Hứa Đan Dương cảm thấy nhắm mắt lại không đủ, cô cần đem lỗ tai cùng nhau lấp kín.

Anh ta không cho cô cơ hội, đốt ngón tay ở huyệt khẩu chuyển động, thực mau tìm đến điểm mẫn cảm của nàng, không hổ là bác sĩ.

Anh nhẹ nhàng ấn vài lần lên khối thịt mềm kia, đường đi mấp máy co rút.

Bụng nhỏ của Hứa Đan Dương phập phồng, miệng nhỏ khe khẽ thở dốc, cổ du͙© vọиɠ kia đã trở lại, kêu gào vì không được thỏa mãn.

Bác sĩ phát hiện cô có phản ứng, lại dùng sức ấn vài cái, mỗi lần ấn một chút, thân thể thiếu nữ liền sẽ căng chặt.

Anh hướng lên trên xem.

Chiếc áo bó chặt lấy hai bầu vυ' cao ngạo nghễ, hình dạng cũng vô cùng rõ ràng. Thật sự thoải mái sao?

Anh chỉ là cảm thấy tò mò thôi.

Áo sơmi của cô bị anh cởi bỏ, nội y không tìm thấy chỗ để mở, anh chỉ có thể đẩy lên trên.

Đầṳ ѵú dần xuất hiện, bị ngoại lực ép khiến chúng run rẩy.

Anh dùng tay xoa bóp, thực mềm, giống viên kẹo lớn mềm mại.

Quầng vυ' của Hứa Đan Dương lớn, bác sĩ suy tư một hồi, hỏi cô: “ Có khó chịu hai đầṳ ѵú không?”

Hứa Đan Dương trên dưới đều bị cởi sạch, hàm hồ mà ừ một tiếng.

Hai đầṳ ѵú đến hiện tại mềm đến giống hai viên trái cây mọng nước, đợi người đến ngắt. Cô thực mẫn cảm cũng thực thoải mái.