Các Ngươi Đều Không Phải Là Người?

Chương 7: “Chính mình lột quần ra”

Trong lúc chạy, huyệt thịt không ngừng cọ xát, Hứa Đan Dương có thể cảm nhận được thủy dịch không ngừng chảy ra hòa cùng mồ hôi.

Khi chạy xong một vòng, cô đều lấy tay sờ thử đùi mình. Cô sợ rằng thủy dịch sẽ làm ướt qυầи ɭóŧ, chảy xuống đùi khiến mọi người phát hiện hành vi loạn da^ʍ của cô.

Khi khóa huấn luyện kết thúc, cô không cùng mọi người tắm rửa mà một mình chạy vào nhà vệ sinh.

“Học tỷ, mặt chị đỏ quá.”

Vừa đúng lúc Bạch Uẩn Lễ từ phòng vệ sinh nam bước ra, hắn như vô tình mà đứng ngay cửa nhà vệ sinh nữ.

“Cậu nhường một chút......” Đùi cô bắt đầu run lên, Hứa Đan Dương không dám nói lớn tiếng. Sợ nếu dùng sức huyệt khẩu sẽ liền phun ra hoa dịch, tí tách mà rơi xuống sàn nhà.

Bạch Uẩn Lễ bày ra gương mặt ngây ngô, hắn hoàn toàn không để ý việc cô đang bối rối mà vươn tay sờ trán của cô, đầu ngón tay trắng mịn đầy ấm áp.

Vừa muốn hắn chạm lâu một chút......

Vừa muốn hắn chạm vào chỗ khác......

Hứa Đan Dương hổ thẹn thu hồi suy nghĩ, cô đẩy Bạch Uẩn Lễ ra , thế nhưng không có đủ lực.

—— tí tách.

Có nước rơi xuống đất.

Bạch Uẩn Lễ bị tiếng nước làm giật mình, vẻ mặt hốt hoảng kéo Hứa Đan Dương vào nhà vệ sinh nam.

Không gian bên trong khá rộng, nhưng hai người thì có vẻ chật.

Hứa Đan Dương không có thời gian nghĩ đến việc hắn kéo cô vào nhà vệ sinh nam. Cô ngồi xuống bồn cầu, hai chân dang rộng ra, để lộ phần giữa qυầи ɭóŧ có màu sẫm hơn chỗ xung quanh.

Cô thở dốc cố kìm nén, đặc biệt muốn đưa tay vào để xoa dịu chỗ ấy. Nhưng hắn ở ngay trước mặt, cũng may cô vẫn còn lý trí.

Ánh mắt của Bạch Uẩn Lễ rất sắc bén, mỗi khi hắn nhìn xuống cô, cơ thể Hứa Đan Dương càng run rẩy dữ dội.

“Học tỷ, hãy để tôi giúp chị.” Giọng hắn như trên biển Siren, ngay giây phút này thật sự quá mức huyễn hoặc.

Vải ướt dính vào cơ thể làm cho âʍ ɦộ chuyển động càng mãnh liệt.

Ngón tay mảnh khảnh men theo đường may trượt xuống giữa qυầи ɭóŧ, hai bên cánh hoa phản ứng dữ dội khiến eo Hứa Đan Dương mềm nhũn.

“Học tỷ, chỗ này của chị rất mềm và ướt...... Sắp đem ngón tay của tôi nuốt vào trong.” Rõ ràng là gương mặt thiên sứ, vì sao có thể nói ra lời dâʍ đãиɠ như vậy.

“Câm miệng......” Hứa Đan Dương yếu ớt phản bác.

Hắn dừng lại một lát, chú tâm vuốt ve chân tâm cô, lực quá nhẹ, hoàn toàn không có tác dụng với cô.

Hứa Đan Dương muốn tự mình cọ xát hai chân, nhưng cả người bị hắn kẹp lại không cách nào nhúc nhích. Da^ʍ huyệt khó chịu không ngừng dao động.

“Mạnh chút nữa......” Cô thì thầm.

“Cái gì?” Hắn dùng đôi mắt xám bạc nhìn cô “Học tỷ chị nói cái gì?”

Hứa Đan Dương đành phải cao giọng: “Dùng sức một chút......”

“Ha, là chê ta yếu sao,” Bạch Uẩn Lễ thấp giọng cười, ngón tay bỗng tăng lực mạnh hơn, “Như này hả?”

Đầu ngón tay dùng lực lớn vuốt ve trên dưới nụ hoa, hắn dùng tay ấn mạnh vào phần trên thịt mềm làm cô rêи ɾỉ thành tiếng.

Hắn như đứa trẻ phát hiện ra đồ chơi mới, chỗ thịt mềm kia thu hút mọi sự chú ý của hắn. Hắn ôn nhu xoa nó mấy cái rồi hỏi Hứa Đan Dương: “Tôi có thể nhìn nó một chút được không?”.

Hứa Đan Dương mới vừa thoải mái một lúc, hắn liền dừng lại. Bị du͙© vọиɠ thúc ép cô khó có thể suy nghĩ kĩ càng, cứ thế mà qua loa gật đầu.

Bạch Uẩn Lễ không cởϊ qυầи cô ra, mà dùng ngón tay kéo qυầи ɭóŧ qua một bên âʍ ɦộ hồng hào của Hứa Đan Dương cứ thế mà lộ ra.

Hắn vừa mới sờ qua chỗ đó nó vậy mà nhô cao lên, như thể mong chờ hắn tiếp tục vỗ về.

Hắn sao có thể phụ lòng cô chứ?

Đầu ngón tay dịu dàng mà phục tùng, đảo quanh âʍ ɦộ. Hứa Đan Dương vội vàng che miệng, sợ nếu rêи ɾỉ thành tiếng sẽ có người nghe thấy.

Bạch Uẩn Lễ bỡn cợt đủ lại duỗi ngón tay ra, dùng đốt ngón tay kẹp lấy phần mềm thịt, hơi hơi dùng sức. Mông Hứa Đan Dương bất giác lên xuống, huyệt khẩu mở ra cái miệng nhỏ, phun ra một dòng chất lỏng trong suốt.

Bạch Uẩn Lễ mu bàn tay ướt đẫm, hắn cọ cọ vào đùi Hứa Đan Dương: “Học tỷ, nhìn xem âʍ ɦộ của chị, vì sao lại co giật.....giống như muốn ăn thứ gì đó.....”

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đưa ngón tay vào, hoa huyệt nhanh chóng nuốt đi, bên trong mị thịt mấp máy tiếp tục tiết ra chất dịch trong suốt.

“Ngón tay của tôi bị ăn, nhưng giống như vẫn còn chưa đủ.”

Bạch Uẩn Lễ lại đút thêm một ngón tay, hoa huyệt lần nữa nuốt chửng. Hắn chờ nó thích ứng, liền sẽ xuyên cả ba ngón tay vào trong. Huyệt khẩu gắt gao siết chặt ngón tay hắn, kéo hắn nhịp nhàng ra vào.

Cổ tay hắn dùng sức, chọc vào ba ngón tay, thấy Hứa Đan Dương không kêu đau, hắn an tâm đẩy mạnh. Mông cô bị đẩy nhẹ, thủy dịch ở trong bắn tung tóe khắp nơi. Mỗi lần hắn đi vào sẽ dùng tay vỗ huyệt khẩu, hai cánh hoa bị xô phải sưng đỏ lên.

Hứa Đan Dương eo kịch liệt đong đưa, sắp cao trào, Bạch Uẩn Lễ lại rút ra tay.

“Học tỷ, cởϊ qυầи ra, tôi muốn thao chị.”

Bạch Uẩn Lễ sắc mặt ửng hồng, môi hé mở thở hổn hển. Hắn cởi bỏ đai lưng, kéo quần xuống dươиɠ ѵậŧ từ màu hồng nhạt đã chuyển sang màu đỏ đậm, nổi cả gân lên. Xem ra hắn cũng không khá hơn cô là bao.

Hứa Đan Dương không biết mình bị làm sao, nhưng cô thật sự nghe theo lời hắn. Cô cởϊ qυầи hắn ra, côn ŧᏂịŧ mở ra cái miệng nhỏ, dươиɠ ѵậŧ từng chút từng chút xuyên qua lắp đầy cơ thể cô.