Nguyên Duyên thật sự rất thích xem truyện tranh, đặc biệt là truyện tranh thiếu nữ, trên bàn bày đầy đến mấy tầng sách, trên tường cũng dán không ít hình ảnh của nhân vật truyện tranh mà Hứa Đan Dương kêu không nổi danh.
Cô thực lòng chia sẻ, nhìn đến tác phẩm yêu thích liền không chịu nổi mà đem khoe với Hứa Đan Dương. Hiểu biết của Hứa Đan Dương đối với truyện tranh không nhiều lắm, chỉ khi rảnh dưới ánh mắt chờ mong của cô mà đọc trong chốc lát.
Hôm nay Hứa Đan Dương không có việc gì, vì thế gật đầu, nhận lấy.
Nguyên Duyên thực sự rất yêu thích những cuốn truyện này, mỗi một quyển đều sẽ tròng bên ngoài một lớp phong bì, ngày thường đều bỏ trong túi plastic trong suốt, mỗi quyển đều được bao lại bởi giấy đai rắn chắc, nhìn không tới bìa mặt.
Hứa Đan Dương kéo ghế ra, dựa nghiêng trên lưng ghế. Nguyên Duyên không xem truyện tranh, hai mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm Hứa Đan Dương.
Quyển sách này đẹp như vậy sao?
Hứa Đan Dương mở phong bì ra.
Là một quyển ma huyễn lấy bối cảnh xưa. Thân là người thường, nữ chính bởi vì một lần ngoài ý muốn vào nhầm lãnh thổ của yêu tinh, xảy ra một đoạn kỳ diệu chi lữ.
Phong cách xác thật tinh tế tinh mỹ, nhưng cốt truyện không có nửa phần mới mẻ độc đáo, cô liền suy nghĩ, Nguyên Duyên vì cái gì cho rằng nó độc đáo?
Hứa Đan Dương tiếp tục xem.
Nữ chính bị chúng tiểu yêu tinh bắt gặp, lại bị bọn họ dẫn đi tiến cấp cho vương tử của yêu tinh quốc. Vương tử sinh đến thập phần mạo mỹ, bên môi luôn treo ý cười ôn hoà.
Đây là nam chính đi?
Hứa Đan Dương lại lật tiếp vài tờ, đôi mắt bỗng nhiên nhíu lại, cô liếc Nguyên Duyên một cái, Nguyên Duyên nhìn cô, chớp chớp mắt cười.
Hứa Đan Dương lại cúi đầu tiếp tục đọc, gò má phiếm hồng, hô hấp tăng thêm một ít.
Nữ chính du thưởng đủ rồi, muốn vương tử đưa mình rời khỏi yêu tinh quốc. Cô không biết vương tử lần đầu gặp cô đã nảy sinh tình yêu, thấy nữ chính mạnh mẽ, quật cường một hai muốn rời đi, vương từ liền hạ mê tình dược cô, làm cho cô từ nay về sau khi nhìn thấy liền sinh ra du͙© vọиɠ.
Bút pháp trắng đen miêu tả ra hình ảnh da^ʍ mỹ cực độ, nữ chính giương rộng hai chân, nam chính đem côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào mật huyệt, chỗ giao hợp nước sốt văng khắp nơi, nhưng cô lại thấy không đủ thỏa mãn, thanh âm mềm mại cầu hắn “Nhanh tiến vào, lại cắm sâu một chút”.
Hứa Đan Dương “bang” một tiếng, đóng quyển sách lại, Nguyên Duyên cười trộm ra tiếng.
“Chuyện này như thế nào… như thế nào sẽ…” Hứa Đan Dương không phải không có nhìn đến tình sắc, cô chỉ không biết, truyện tranh thiếu nữ cũng có thể vẽ tình sắc đến mức như vậy. Đối với hiểu biết của cô, truyện tranh thiếu nữ chỉ dừng lại ở hai người nắm tay nhau, giai đoạn tiếp theo là hôn nhau, có lúc còn ngẫu nhiên có cảnh giường chiếu, nhưng đều lưu loát tránh né cho qua.
“Này vốn là tác phẩm dành cho người lớn”, Nguyên Duyên đi xuống giường, dựa lại gần, “Mình cũng không biết như thế nào mà lại xen lẫn trong quyển sách mà mình đặt gửi tới…”
- Đan Dương, hay không? Cô ghé vào bên tai Hứa Đan Dương, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Nguyên Duyên tựa hồ không có phân chia ranh giới, có đôi khi thân cận với cô quá mức, Hứa Đan Dương đẩy cô một cái, không dùng sức, không giống với diện mạo thanh thuần nhu thuận, thân thể của cô ấy còn rất rắn chắc.
"Mình đi ngủ đây."
Hứa Đan Dương nằm trên giường, đưa lưng về phía Nguyên Duyên, nghe được Nguyên Duyên ở phía sau nhẹ giọng nỉ non: "Không hay sao? Tớ sắp ướt rồi..."
Sáng sớm hôm sau, Hứa Đan Dương đúng giờ tỉnh lại, đêm qua cô ngủ không ngon, tối hôm qua nhìn thấy truyện tranh người lớn, ngay cả trong mộng cũng là yêu tinh vương tử điên cuồng khoát eo, nữ chính ở dưới thân hắn nhẹ giọng rêи ɾỉ, không ngừng nói cái gì? “Nhanh tiến vào, lại cắm sâu một chút” lời nói thô tục, đến cuối cùng, gương mặt hai người đều mơ hồ, nằm ở trên giường hô hấp phập phù, biến thành chính cô.
Cô động động hai chân, chân tâm dính hoạt phiếm lạnh lẽo, qυầи ɭóŧ ở giữa bị thủy sắc thấm ướt.
Nguyên Duyên đối mặt với cô, cánh môi hồng nhuận khẽ nhếch, cái miệng nhỏ hô hấp thở đều, nhìn dáng vẻ còn đang ngủ say.
Hứa Đan Dương phóng nhẹ bước chân, đi vào phòng vệ sinh, cô chậm rãi cởϊ qυầи lót ra, dịch nhầy trong suốt lôi kéo thành mạng nhện, dính liền ở dưới hạ thân bên trong quần.
Ma xui quỷ khiến, cô duỗi một ngón tay, ở thịt mềm lau một chút, hoa huyệt đột nhiên co rút lại, phun ra một cỗ dịch trắng, cô vội vàng che miệng lại, vẫn là có một chút rêи ɾỉ um a rồi trộm đi ra ngoài.
Không thích hợp, thân thể của cô thực không thích hợp.
Thiếu nữ tóc dài mở to hai mắt, ánh mắt thanh tỉnh không có mảy may buồn ngủ.
Khu dạy học ở học viện Bạch Âu thiết kế hơi hướng cổ kính, giống lâu đài cổ thời Trung cổ Gothic, sơ trung cùng cao trung là chia ra, cao trung khác lớp cũng phân ra.
Hôm nay so mấy ngày hôm trước càng thêm oi bức, tầng mây thật dày tích tụ.
Hứa Đan Dương thiếu ngủ, không có tinh thần, mí mắt muốn sụp xuống đi theo tiết tấu thầy giáo ghi chép.
Nguyên Duyên cùng lớp cô, lo lắng mà sờ sờ cái trán, thấy không có nóng, dặn dò cô uống nhiều nước chút.
Hứa Đan Dương nói bản thân không có việc gì, chỉ là có chút mệt.
Thời điểm nghỉ giải lao, Bạch Uẩn Lễ xuyên qua khu dạy học, tới đây tìm cô.
Từ khi giúp hắn, hắn liền thường xuyên xuất hiện ở trước mắt cô, mỗi lần cô ngăn cản, một đôi mắt màu xám bạc liền sẽ ập hơi nước, nói không hết mà ủy khuất đáng thương.
Hôm nay hứa Đan Dương thật sự không có sức lực chiếu cố cảm xúc hắn, chỉ nghĩ làm hắn nhanh rời đi, kỳ quái chính là, hôm nay trên người thiếu niên phá lệ dứt khoát, chỉ đưa cho cô một chai đồ uống quen thuộc, nói sua khi tan học vẫn như cũ đi xem cô huấn luyện, không được bao lâu liền chủ động rời đi.
Quả thật, cô cảm nhận thấy được hắn tựa hồ thực sung sướиɠ.
Hứa Đan Dương không ngừng bám lấy, cô mặt khác khó lòng giải thích bối rối.
Thân thể của cô như cái động du͙© vọиɠ lôi cuốn dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra phía ngoài.
Qυầи ɭóŧ ướt đẫm nhăn thành một mảnh, đọng ở mép quần cọ xát, mỗi lần động một chút, liền lại chảy ra nước.
Trong đầu không ngừng hiện ra đoạn truyện tranh ngắn tối hôm qua đọc, hoa huyệt co rút cực độ, như có khát vọng được lấp đầy.
Loại du͙© vọиɠ nôn nóng chạng vạng khi đạt tới cực hạn, không khí độ ẩm cũng đạt tới cực hạn, thời điểm cô gian nan mà cọ đến phòng thay quần áo, mưa to tầm tã rơi xuống.
Huấn luyện viên thấy thế, đành phải hủy bỏ huấn luyện, các đội viên nhanh chân rời đi, gian phòng thay quần áo chỉ còn mỗi Hứa Đan Dương.
Cô vô lực mà ngồi quỳ trên mặt đất, miệng há to hít thở không khí, có lẽ là dưỡng khí hàm lượng loãng, đầu óc vẫn như cũ hỗn độn.
Cô còn không thể thay trang phục huấn luyện, đôi chân còn đang mặc váy hơi mở đùi ra, không ai thấy dưới làn váy, hoa huyệt không biết mệt mỏi mà co rút, bắp đùi giống bị tưới nước, ướŧ áŧ lầy lội.
Không chỉ có nửa người dưới, đầṳ ѵú cũng sớm đã sung huyết đứng thẳng, có khuynh hướng cảm xúc căng ra hai đầu nhũ da^ʍ mĩ nhô lên.
Hơi hơi dựa sát đùi, ý đồ dùng cọ xát giảm bớt du͙© vọиɠ, hai mảnh môi âʍ ɦộ cọ cùng nhau, cô thở hốc vì kinh ngạc.
Bên tai truyền đến một đạo tiếng đập cửa.
“Học tỷ, chị ở bên trong sao?”