Đa Thiên Địa

Chương 2: Thanh Ưng Đoàn

"U Sơn Lâm ư, nơi này... Đẹp quá!" Lam Bảo cảm thán nói.

"Triệu hồi Đỉnh Cấp Công Pháp đi!" Phương Nhi giục.

"Rồi rồi, Google, triệu hoán Đỉnh Cấp Công Pháp đi!" Lam Bảo ra lệnh, rồi sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm: "Lỡ nó ra công pháp tà ma ngoại đạo thì bỏ moẹ!"

"Này này, dù có ra công pháp tà ma ngoại đạo thì đó vẫn là công pháp, trong Tu Linh Giới không có chuyện phân chia tiên tà ma đâu!" Phương Nhi phụng phịu nói.

Hiển nhiên nàng không thích Lam Bảo phân chia công pháp như vậy...

"Chủ nhân nhận được Đỉnh Cấp Công Pháp - Thiên Địa Vô Hạn Kinh, tạm thời phong ấn vào 1 không gian của Google" Google máy móc nói.

"Phù, may hệ thống phong ấn lại nếu không rất nguy hiểm a!" Phương Nhi run rẩy nói.

Thấy thế Lam Bảo nói: "Nguy hiểm lắm à?"

"Đúng vậy, do khi xuất hiện tung tích hoặc tin tức dù chỉ 1 món Đỉnh Cấp Sơ Phẩm thôi thì sẽ có hàng chục tỷ người từ khắp vũ trụ thậm chí từ vũ trụ khác tới cướp đoạt, mà mỗi lần như thế thì sẽ có hàng chục đến trăm tỷ sinh linh chết đi!" Phương Nhi nghiêm túc nói.

Lam Bảo ớn lạnh, nếu mà mình bất cẩn lộ ra Đỉnh Cấp một phát thì sẽ rất thảm a, khi đó một cái đánh rắm thì Lam Bảo cũng sẽ không thả dù chỉ một chút.

"Nhưng nó phong ấn rồi, có thể luyện Tầng 1 đúng không?" Lam Bảo hỏi.

"Đương nhiên là được!" Phương Nhi đáp.

"Vậy thì bỏ cái công pháp cùi mía Địa Cấp của Lam Gia đi, tu Đỉnh Cấp cho máu!" Lam Bảo nghĩ rồi hạ lệnh trong lòng: "Google, cho ta nhận Tầng 1 của Thiên Địa Vô Hạn Kinh!"

Sau đó 1 luồng linh lực bọc vào những nội dung tầng 1 xuất hiện rồi di chuyển vào trong đầu Lam Bảo, nhiều đến mức Lam Bảo đau đến ngất đi.

"AAAAAAAA...!" Lam Bảo đau đớn hét lên nhưng nhanh chóng nhịn lại.

2 giờ sau...

"Moá, sao nó đau như nhận ký ức của kiếp này vậy nhưng đau hơn tỷ lần!" Lam Bảo sắc mặt trắng bệch đau đớn cực độ ôm đầu nằm dưới đất nói mà hai mắt mở to như muốn vỡ.

"Ủa, nó mà không đau thì không bao giờ rèn luyện tinh thần cứng như thép và như thế thì Đỉnh Cấp chỉ là đồ vứt đi!" Phương Nhi giải thích rồi nói: " Thiên Địa Vô Hạn Kinh ta chưa từng nghe qua nha!"

"Nội dung của Tầng 1 Thiên Địa Vô Hạn Kinh nó bắt ta luyện cả Tam Tu!" Lam Bảo khó khăn nói.

Lam Bảo ngồi dậy bắt đầu tu luyện, cảm giác tu luyện nhanh hơn bình thường rất nhiều.

...

1 tuần sau...

Lam Bảo đứng dậy nói: "Bà mẹ, Đỉnh Cấp quá ao trình!"

Hắn lại hét lên đầy sảng khoái: "Ta thành Tụ Đan Trung Kỳ rồi hahaha!"

"Ngươi lo tìm đường ra khỏi khu rừng này đi!" Phương Nhi nói làm Lam Bảo giật mình.

Tám chuyện với tiểu nha đầu này với bận tu luyện nên quên mất việc này.

"Rồi đường ra như nào?"

"Ai biết!" Phương Nhi đáp.

"Cái lùm mía!" Lam Bảo chửi thề.

"Ngươi có thể hỏi Google mà đúng không? Nhưng có vài cái hạn chế thì Google không cho biết!" Phương Nhi nén cười nói.

"Vậy sao?" Lam Bảo hướng trong lòng nói: "Google, đường ra U Sơn Lâm đi hướng nào?"

"Chủ nhân đang ở Bắc U Sơn Lâm, theo hướng chủ nhân đang nhìn là ra biển nên đi ngược lại hướng đang nhìn là có 1 con đường dẫn ra 1 toà thành có tên Hoành Không Thành!" Google máy móc nói.

"Hoành Không Thành à, nghe tên khá oách đấy!" Lam Bảo suy nghĩ rồi hạ lệnh: " Triệu gián tất cả quà đi!"

"Chủ nhân nhận được Tiểu Truyền Tống Phù!"

"Chủ nhân nhận được Huỳnh Bảo Cao Cấp - Huỳnh Anh Kiếm!"

"Chủ nhân nhận được Địa Cấp Linh Kỹ - Trấn Sơn Cước!"

"Chủ nhân nhận được Huỳnh Cấp Linh Kỹ - Phong Hoả Hợp Quyền!" Tiếng nói máy móc của Google phát ra 4 lần.

"Tiểu Truyền Tống Phù có thể dịch chuyện Tiểu Bảo ngươi với khoảng cách tối đa là 100 dặm theo hướng bóp nát." Phương Nhi giải thích luôn cho tên này đỡ nói nhiều.

Lam Bảo lại lấy ra Huỳnh Anh Kiếm mà chấm điểm:

"Kiếm nhìn đẹp và lợi hại đấy."

Nói xong Lam Bảo đi ngược hướng của mình, vừa đi vừa học Trấn Sơn Cước với Phong Hoả Hợp Quyền.

"Ngươi có 3 loại linh căn là Phong, Hoả và Băng, thiên phú của ngươi cũng thuộc hàng đỉnh cao rồi!" Phương Nhi nhìn Lam Bảo đánh giá.

"Ngươi quá khen rồi!" Lam Bảo phồng mũi đáp

Chỉ 1 canh giờ, Lam Bảo đã thuộc hết tất cả nội dung của Trấn Sơn Cước và Phong Hoả Hợp Quyền.

3 ngày sau, Lam Bảo đã thành thạo cả 2 linh kỹ với việc săn gϊếŧ linh thú từ Tụ Đan Viên Mãn Kỳ trở xuống, cho thấy thiên phú khủng bố của tên này, hắn liên tục tìm Linh Thú và Yêu Thú để luyện tập rồi phát hiện ra linh lực của hắn không hề cạn.

"Vị này, ngươi còn trẻ như vậy sao đi vào trong này một mình như vậy?" Một âm thanh mềm mại phát ra khi Lam Bảo còn đang ngồi nghỉ bên gốc cây, bên cạnh là Huỳnh Anh kiếm còn dính máu.

Nghe thấy âm thanh, Lam Bảo nhìn thấy 1 đoàn người gồm 7 người, 4 nam 3 nữ liền nói: " Tại hạ bị lạc trong rừng khi đi săn linh thú, đến giờ vẫn chưa tìm thấy đường ra."

Nhưng khi nói xong, Lam Bảo phát hiện người vừa nói là 1 cô gái tầm 18 tuổi, với khuôn mặt như thiên thần và ngây thơ.

"Lan muội cần gì phải hỏi hắn, tên này đi một mình mà không gặp nguy hiểm gì thì rất kỳ lạ, muội đừng nói chuyện với hắn!" Một âm thanh bất mãn vang lên khiến Lam Bảo khóe miệng giật giật thiếu điều muốn vả mồm thằng vừa nói.

Đây là một trong 4 người nam nhân của đoàn đi săn này, có dáng người cao gầy cộng thêm gương mặt gian xảo khiến người khác vừa tiếp xúc đã cảm thấy khó ưa.

"Thôi, các ngươi cứ như vậy, tiểu tử này còn rất trẻ, chắc không gây hại gì đâu!" Một nam tử trung niên diện mạo hiền lành lên tiếng giải vây cho Lam Bảo rồi nói:

"Ta là Trưởng Đoàn Thanh Ưng Đoàn đang đi săn linh thú, đi ngang qua thấy ngươi mệt mỏi nằm ở đây nên Lan muội mới chạy sang hỏi, không biết có làm phiền ngươi?"