Đi một mạch về lại khu thuê nhà, tôi bước vào trong và thấy Sumiya với Miyako đang ngồi trên bàn đợi mình, cả hai người đang mặc đồ rất giống với mạo hiểm giả chỉ là họ đang rất chán nản.
Miyako mặc áo dài xám với quần da nâu vác một chiếc áo choàng trắng đằng sau có mũ, với một thắt lưng để sau cho thanh kiếm của mình đi đôi giầy nâu thuộc dạng ủng.
Sumiya thì cô ấy mặc áo dài màu nâu với quần dài màu xám áo choàng trắng y hệt Miyako với đôi giầy cũng như vậy, trông cô ấy khá đơn giản và nhanh gọn còn tôi thì... Hơi sang chảnh tí rồi.
“Đã để hai người đợi lâu.”
“Ô em về rồi... Sao?”
Miyako nhìn tôi với ánh mắt đùa chị đấy á.
Còn Sumiya thì không nói một lời.
“Sao vậy lẽ nào em bị lừa đảo sao?”
“Không không, chỉ là chị hơi ngạc nhiên vì em mùa đồ giống như mấy người giới quý tộc thôi.”
“Nghe này Nisaka, ở đây mọi người sẽ để ý ai ăn mặc đẹp là người đó có tiền, vậy nên khi mới đến đây bọn chị đã bị chú ý nên mới đi mùa đồ để người khác tưởng nhầm, và giờ em lại mùa một bộ đồ đắt giá thì em nghĩ xem họ sẽ chú ý ai.”
Chết tôi rồi, mãi mê xem quần áo với chủ tiệm tôi đã quên mất vụ này.
“E hèm, không sao đâu mọi thứ vẫn nằm trong tính toán của em, đây là em mua để mặc khi khác còn bây giờ em sẽ trở lại hình dáng ban đầu.”
“Tuy em vậy nhưng bây giờ em làm gì thì làm nhanh đi bọn chị đói lắm rồi đó.”
“Quên mất sẽ không lâu đâu ạ.”
Nghe Sumiya nói tôi vội vàng chạy lên phòng rồi thay đồ về lại lúc đầu khi chưa mua trang phục mới, sau đó chạy xuống để tìm chỗ ăn.
“Mình đi thôi ạ.”
Cả ba lên đường ra khỏi nhà thuê đi đến trung tâm Vương quốc, nơi trung tâm này là nơi tập trung của những cửa hàng ngon, vì nó ở giữa Vương quốc nên khách ra vào cũng nhiều rất thích hợp cho việc kinh doanh.
Đi vào một quán ăn nhỏ trong này không quá lớn nó nhỏ đủ rộng và khá ít khách, có những chiếc bàn ghế được xếp ngay ngắn gọn gàng khoảng cách cũng vời đủ để ngồi cho thoải mái, quán không ồn ào rất thích hợp cho việc nói chuyện.
Ngồi vào bàn ở bên góc tường, ngay chỗ này không có mấy người nó sẽ giúp chúng tôi khi nói chuyện bí mật nào đó.
“Quý khách muốn ăn gì ạ.”
Nhân viên quán ăn tiến đến rồi hỏi bọn tôi, đó là một người con gái tai thú nhìn khá dễ thương và hiền hậu.
“Cho tôi xuất đủ no với một cốc nước.”
Sumiya lên món đầu tiên, tôi có xem sơ qua trong danh sách món ăn và thật ngạc nhiên vì tôi không thấy món ăn mà Sumiya gọi.
“Một xuất đủ no, còn hai người thì sao ạ?”
Từ đã! Làm gì có món nào như vậy trong này, với lại dừng cái tay lại ngay đừng có viết nữa.
“Tôi cũng gọi như vậy.”
Cả cô nữa sao Miyako!
“Có ngay còn cậu?”
“Tôi cũng giống vậy.”
“Ba xuất đủ no có ngay ạ.”
Chết tiệt thật, không có món nào trong này mình biết cả.
Sau khi ngồi đợi chưa đầy một phút thì cô nhân viên xuất hiện, trên tay cầm một khay to trên nó là ba đĩa đồ ăn mà bọn tôi mới gọi.
“Đồ ăn của ba người đây ạ.”
“Quán này ra đồ có vẻ nhanh nhỉ.”
Sumiya hỏi cô ấy với bộ dạng tò mò, nhưng với tôi thì trông cô ấy đang nghi ngờ thì hơn.
“Vâng, do quán khá ít người với lại đồ ăn không có nhiều nên thường sẽ nhanh lắm ạ.”
“Ra vậy.”
Đúng thật món ăn cũng không nhiều một thịt, sốt thịt và cơm cái nhiều ở đây chính là phần cơm với sốt, mà dù sao thì tôi cũng không qua tâm lắm vì nó là phần ăn đủ no nên cũng khá bình thường.
“Thôi nào giờ ta ăn đi, sau đó là về nghỉ ngơi rồi ngày kia bắt đầu đi sự kiện.”
“Miyako-san nói đúng, ta vẫn còn chưa biết dưới đó có gì nên trước khi đi ta nên bổ sung năng lượng đã.”
Nói vậy thôi chứ hiện tại tôi rất muốn ăn trong thầm lặng, vì giờ tôi đang thực sự rất đói.
Cầm thìa lên tôi bắt đầu ăn từng miếng cơm được trộn cùng với sốt thịt, cảm giác cả một ngày chưa ăn gì khiến cơ thể tôi rã rời, và ngay lúc này đây tôi đang ăn từng thìa cơm to cho dù nó chỉ là những hạt cơm không có gì đặc biệt.
Nhai từng miếng từng miếng hương vị sốt thịt đang tràn ngập trong mồm của tôi, nó thật sự rất ngon khiến tôi nhớ đến sốt thịt của ông Mokara, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp lại ông ấy.
Thành thật thì tôi đã nhớ ông ấy khi ăn món này, nhưng để mà nhận xét ông Mokara làm vẫn ngon hơn đầu bếp chỗ này làm.
Vừa ăn vừa nhìn hai người kia, tôi thấy họ trông rất bình thường không có sự thoả mãn gì cả, có lẽ là tiểu thư đã ăn quen những món ngon hơn nên mới có biểu cảm này, Sumiya thì là hầu gái nên chắc chắn cũng giống như Miyako vậy.
“Nisaka này, nếu em có rảnh ngày mai ta bắt đầu buổi học đầu tiên luôn nhé.”
“Nhanh vậy sao? Chị có chắc không đấy.”
“Chắc chứ, chị muốn nhanh chóng trở lên mạnh hơn vì dù sao ngày kia là sự kiện diễn ra, vậy nên khi xuống đó chị không muốn trở thành một gánh nặng cho hai người.”
Có vẻ như khi chứng kiến tôi với Sumiya đấu với người gác đền, cô ấy có chút cảm giác mình là một gánh nặng, nhưng mà nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Em hiểu rồi, ngày mai ta sẽ đến một nơi đất trống hay khu vực không có người qua lại, đến đó em sẽ dạy chị.”
“Tuyệt vời.”
“Nhân tiện mai ta ăn trưa ở đấy luôn, chị sẽ đi mua những đồ cần thiết cứ coi như là cắm trại.”
“Ý hay đấy Sumiya-san, không có gì tốt hơn bằng một ngày mệt mỏi khi ta ăn bữa trưa với khung cảnh đẹp thoải mái.”
“Nghe hay đấy quyết định vậy nhé.”
Gật đầu đồng ý ba người bọn tôi đã có ý tưởng cho ngày mai, đã khá lâu khi tôi qua thế giới này và đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm từ cắm trại.
Không biết nó ra sẽ ra sao nhỉ...
Tiếp tục ăn khi mà toàn bộ đồ trên đĩa đã hết chỉ còn lại cốc nước, chúng tôi đã bắt đầu bàn bạc về sự kiện.
“Hố ma vật, một nơi khi vào ta sẽ chạm trán với hàng ngàn con ma vật, đường ra thì bí ẩn sương mù thì mập mờ. Khi xuống đấy ta nên làm gì tiếp theo đây ạ?”
Đúng vậy, hố ma vật là một nơi tăm tối ở sâu dưới lòng đất có những con ma vật mạnh mẽ khó bị đánh bại, cũng có vài con không thuộc ở trên mặt đất hay nói cách khác là dị thường.
“Trước tiên thì cứ tra hỏi thông tin, sau đó ta sẽ lại bàn bạc tiếp.”
Ma vật có rất nhiều con mà tôi chưa từng thấy, chắc chắn khi thấy nó tôi khó lòng mà bình tĩnh được.
“Ngày mai tôi sẽ đi tìm kiếm thông tin cụ thể hơn, nên hai người cứ tập trung vào buổi học đầu tiên đi.”
Liệu tôi có thể thoát được nơi đó không... Mong rằng may mắn phù hộ tôi.
“Quyết định vậy đi ạ, ta về thôi em buồn ngủ lắm rồi.”
“Đúng rồi nhỉ, về ngủ thôi.”
“Vâng.”
Mỗi người tự trả tiền cho bữa mình ăn, chúng tôi đi ngay về nhà để chuẩn bị cho ngày mai mà không nghĩ ngợi gì nhiều, có lẽ ngày mai bọn tôi sẽ dậy sớm một chút....
“Hai chị ngủ ngon ạ.”
“Ngủ ngon, mai nhớ dậy sớm đó Nisaka.”
“Ngủ ngon, cô cũng vậy đó tiểu thư Miyako.”
“Vâng vâng, em biết rồi để xem mai ai mới là người dậy trước ai.”
Chúc xong tôi dần chìm vào giấc ngủ với sự yêu tĩnh tuyệt vời này....
.....
“Chói qua, ai mở đèn vậy.”
Tôi vô thức nói ra khi vẫn còn trong cơn buồn ngủ, thứ ánh sáng làm đôi mắt tôi bị choáng và đau khiến cho tôi phải lấy tay che mắt lại.
“Em đang nói gì vậy, sáng rồi đó dậy đi mình đang có rất nhiều việc để làm đấy.”
Sáng rồi sao, mới nhắm mắt có tí thôi mà thời gian đi nhanh thật đó.
“Tí nữa đi.”
Tôi quay người để tránh ánh sáng từ cửa sổ, bất ngờ tôi cảm thấy êm êm vì từ đầu là mình ngủ dưới đất sao giờ lại êm như vậy.
Mình lên giường từ bao giờ vậy nhỉ.
“Haizz biết thế chị không bế em lên giường nữa thì hơn.”
Bế lên giường? Miyako bế mình, cảm giác lúc đấy tại sao mình không cảm nhận được.
Quay người ra hướng cửa sổ nơi mà Miyako đang chuẩn bị đồ để đi.
“Chị bế em xuống giường như hôm qua thì em sẽ dậy, còn không thì em sẽ tiếp tục ở trên này cho đến khi chị bế xuống.”
“Hả? Em nói chị nghe lại đi, vừa rồi chị chưa nghe rõ.”
Ánh mắt mở to đáng sợ, giọng nói sát khí hung dữ tay thì đang vươn ra để lấy thanh kiếm, trong khi đang nhìn tôi chằm chằm.
“Xin lỗi chị, hình như em tỉnh ngủ rồi.”
Miyako khi nghe thấy, khuôn mặt trở lại như cũ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nguy hiểm quá tí thì cái mạng của mình toi rồi, lần sau không nên trêu cô ấy nữa.
Đứng dậy gấp chăn và dọn dẹp nơi mà tôi tối qua ngủ dưới sàn nhà, sau đó đi vệ sinh cá nhân một lúc, tôi đi ra ngoài và nhận ra Sumiya không có ở đây.
“Sumiya-san đi trước rồi ạ, Miyako-san?”
“Đúng rồi chị ấy là người dậy sớm nhất, khi tỉnh lại chị đã không thấy bóng dáng rồi.”
Ít ra cũng phải nói một lời trước khi đi chứ, lạnh lùng quá đấy Sumiya-san.
“Mong rằng chị ấy sẽ tìm được chỗ ta học, ta đi thôi ạ.”
“Ừm đi thôi.”
Vậy là buổi học đầu tiên của Miyako cũng là buổi dạy học đầu tiên của mình, tôi háo hức không biết liệu mình có thể làm tốt hay không, nhưng tôi tin rằng với khả năng của mình thì chắc chắn buổi học sẽ kết thúc tốt đẹp, hoặc có thể là không.
Bình tĩnh nào tôi ơi, cứ tập trung không có gì phải sợ, hãy cứ là bản thân của mình và đừng nghĩ nhiều làm gì, nó chỉ khiến mình mất bình tĩnh thôi.
Ra khỏi nhà thuê tôi với Miyako bắt đầu đi tìm nơi để học và luyện tập chuẩn bị cho sự kiện Hố Ma Vật sắp diễn ra ở Vương quốc Linh Thú.