Tuấn Hưng vốn là sững sờ, sau đó lập tức lộ ra một chút bất ngờ, nhìn ánh mắt về phía Thái Hòa cũng trở nên hơi bất đồng: "Zombies xung quanh đây nhiều không kể xiết, các ngươi là từ đâu đến vậy?"
Thái Hòa nghĩ thầm chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm đấy, lại nói ra: "Đại Học Sài Thành."
Lúc này biểu lộ của Tuấn Hưng biến đổi lớn triệt để rồi, hắn kinh hãi nhìn chằm chằm vào Thái Hòa một hồi lâu, mới bội phục nói: "Không nghĩ tới vậy mà các ngươi có thể từ trong Đại Học Sài Thành trốn ra, trước kia ta đã từng nghĩ tới, khẳng định bên trong có người sống sót, nhưng đáng tiếc lấy thực lực của chúng ta, thật sự không có cách nào tới gần. Nói cách khác, ngược lại là ta muốn đi vào cứu thoáng một chút đám sinh viên ở trong đó. Bất quá, đã có loại thực lực này, ngươi chắc là một dị năng giả hay sao?"
Hắn hơi chờ mong mà hỏi thăm.
Nghe xong Tuấn Hưng câu hỏi, Thái Hòa nhẹ gật đầu. .
Cái này vốn cũng không có gì tốt giấu diếm đấy, chỉ cần không dễ dàng để cho người khác biết rõ chính mình đến tột cùng là dạng gì dị năng là được rồi.
Hơn nữa trên thực tế Thái Hòa dị năng xác thực rất khó bị đoán được, năng lực điều khiển con rối Zombie đa nguyên hóa ứng dụng, lại để cho Thái Hòa ở phương diện này chiếm hữu thật lớn ưu thế.
Trong đội ngũ Tuấn Hưng đến giờ đã trải qua xuất hiện hai gã dị năng giả, một người là Vương Lan Hương, người khác chính là thanh niên thon gầy sử dụng thanh thép ngắn.
Thực lực thanh niên kia còn dường như không tệ, nhưng dị năng của Vương Lan Hương thì lạ quá gà mờ, cũng không biết chia tay lâu như vậy, nàng có tăng lên một chút nào hay không.
“Quả nhiên đúng vậy a. . .” Ánh mắt Tuấn Hưng nhìn về phía Thái Hòa thoáng chốc trở nên hơi nóng bỏng, “Ta biết nói như vậy có khả năng hơi đường đột. . . Bất quá ta vẫn muốn mời các ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta! Đội ngũ chúng ta hiện giờ có tổng cộng bốn người, đương nhiên nhân số trước kia vẫn tương đối hơn, bất quá gần đây hy sinh rất lớn. . .”
Nói đến đây, ánh mắt của hắn hơi ảm đạm xuống rồi thoáng một chút, dường như hơi đau khổ, bất quá hắn cũng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Ở trong đội ngũ của chúng ta cũng sở hữu dị năng giả, ví dụ như Vương Lan Hương chính là một người. Cùng với chúng ta, tỷ lệ sinh tồn của mọi người đều có thể tăng lên. Như thế nào? Ngươi mang theo hai cái cô gái cũng không quá thuận tiện, không bằng cùng theo với chúng ta đi! Hơn nữa ngươi cũng quen biết với Vương Lan Hương, lại là ân nhân cứu mạng của chúng ta, cho nên ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, cùng nhóm với chúng ta, chúng ta đều xem các ngươi là anh em ruột trong nhà, tuyệt đối sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với các ngươi.”
“Ta biết rõ, hiện giờ một ít người cũng xằng bậy như điên vậy, bất quá Tuấn Hưng ta cùng đồng đội của ta đều không phải loại người như vậy. Hơn nữa trong đội ngũ cũng chẳng phân biệt mạnh yếu ra sao, tất cả mọi người là ngang hàng đấy.”
“Sau khi chúng ta sưu tập được đầy đủ vật tư ở nơi này, sẽ tiến đến nông thôn lúc trước cư ngụ. Ở gần nhà của ta có sông, cũng có mảng đồng ruộng rộng lớn, hơn nữa chung quanh chỉ có mấy gia đình. Chỉ cần giải quyết hết những con zombie...kia, chúng ta có thể tạm thời vượt qua cuộc sống tự cấp tự túc ở đó. . Đợi đến sau này, quân đội thu phục Sài Thành rồi, chúng ta lại trở về.”
Lúc hắn đang vẽ phát thảo ra bức tranh của tương lai, biểu lộ của Tuấn Hưng lộ ra hết sức chờ mong, mặc dù hắn nói những lời này, rất hơi có mùi vị chủ nghĩa lý tưởng, chẳng qua nếu như vận may thật tốt, lại có thực lực nhất định, muốn bắt đầu thực hiện vẫn không xem như quá khó khăn đấy.
Điểm khó khăn chính thức chỉ sợ chính là sống chung với những người sống sót còn lại, muốn cân đối lợi ích của tất cả mọi người, tìm được một điểm thăng bằng hài hòa chung sống, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ví dụ như hắn đang nói “Chẳng phân biệt mạnh yếu”, Thái Hòa đã cảm thấy cũng không thể làm. Một người trong đội, vẫn cần một thanh âm quyền lực uy tính để đưa ra quyết định đấy.
Bất quá miêu tả này đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn chính xác rất khó không động tâm, thậm chí ngay cả Thái Hòa cũng xuất hiện hoảng hốt trong nháy mắt.
Nhưng mà Thái Hòa rất nhanh phục hồi lại tinh thần, mang theo ba nữ zombies, nhất định hắn chỉ có thể ở lại trong thành thị toàn zombie.
Nhưng đối với Thái Hòa mà nói, đưa ra quyết định này là hắn cam tâm tình nguyện đấy. Vì Lê Bống và Yuna, cũng vì hắn mình có thể cố gắng hết khả năng tăng thực lực lên.
Mấu chốt nhất chính là, cảm giác của Thái Hòa, cảm thấy tốc độ tiến hóa của zombie thật là quá nhanh đấy. Mặc dù ở trong nội bộ bọn nó tương đối ít gϊếŧ chóc, nhưng số lượng nhất định sẽ càng ngày càng ít, nhưng mà mặc dù ít hơn nữa, có con số vài tỷ nhân khẩu làm hậu thuẫn, cuối cùng bọn hắn lưu lại số lượng zombie cũng nhất định vượt qua xa nhân loại.