Rất sạch sẽ, như là thường xuyên có người thường chạm vào tay nắm cửa này vậy. . .
Cái cửa hông này ở trong một con hẻm nhỏ, cách đó không xa chính là con đường đi tới cửa vào bãi đỗ xe dưới mặt đất. Nếu như đám người sống sót này ngây người ở nơi này một thời gian ngắn, tuy rằng không thể tự do hoạt động, nhưng đoán chừng loại hoàn cảnh này, ở xung quanh đây cũng không có vấn đề đấy.
Bất quá nơi cơ bản này xem như một hòn đảo hoang rồi, không có đủ thực lực, rất khó đột phá phong tỏa được vây khốn của nhiều zombies như vậy.
Cửa hàng này cũng không phải là một siêu thị gì, mà là cửa hàng bán các loại đồ điện đấy, hoàn toàn không tìm thấy bất luận đồ ăn dự trữ gì đấy.
Ngược lại là hẻm nhỏ bên cạnh có một cái siêu thị nhỏ, lúc Thái Hòa điều khiển con rối zombie trải qua cũng là lơ đãng nhìn thoáng qua, bên trong sớm đã bị lục lọi tới một đống bừa bộn, một ít vật lẫn lộn thậm chí bị ném đến cửa ra vào. Không cần nhìn cũng biết, bên trong phàm là thứ gì có thể bỏ vào miệng, đoán chừng đều bị tìm sạch rồi.
Trong lúc Thái Hòa điều khiển con rối zombie nắm chặt tay nắm cửa đã tính mở cửa ra, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét.
Ở trong khóe mắt quét nhìn, Thái Hòa thoáng nhìn thấy một đạo ánh sáng lạnh lẽo đang đánh úp lại phía mình.
Một chút cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức chạy lên não, chỉ trong nháy mắt hắn mở mạnh cửa phòng ra.
"Bengggg…!"
Một tiếng giòn vang lập tức truyền đến, trong giờ phút mấu chốt cửa phòng chặn "Ám khí" !
"Thiếu chút nữa xong đời rồi. . ."
Tuy rằng có thể chỉ chết một con rối zombie, nhưng Thái Hòa cũng không muốn lại tìm biện pháp đi tìm con Zombie khác điều khiển rồi, lúc này hắn đang ở dưới nhà lầu đã không có zombie, toàn bộ cũng đã hỗn loạn đến cửa chính của căn tiệm điện máy chợ lớn rồi.
Khi cửa phòng lại chậm rãi đẩy ra ra bên ngoài một ít, một tấm thép lớn bằng ngón cái, đại khái lớn chừng bàn tay lập tức hiện ra trước mắt hắn.
"Đây là cái gì vậy?" Thái Hòa vốn cho là sẽ là một loại vũ khí lạnh tầm xa ví dụ như mũi tên, không nghĩ tới lại là tấm thép.
Chẳng lẽ là dựa vào người ném ra hay sao? Như vậy lực cánh tay mạnh lắm và độ chính xác cao lắm mới có thể làm được nha. . .
Nếu như là bản thân Thái Hòa ở nơi này, chắc chắn hắn sẽ không mạo hiểm đi ra thăm dò, nhưng dù sao chỉ là con rối zombie, vì kiểm tra một chút cuối cùng là người sống sót nào lợi hại như vậy, cho dù bị thụ thương cũng không sao.
Bởi vậy sau khi Thái Hòa nhặt lên một ít tấm thép này, cũng không chút do dự vươn đầu ra từ phía sau cửa.
Quả nhiên, ngay ở trên nóc nhà lầu cách đó không xa, một bóng người đang đứng ở đằng kia.
Mắt thấy một con zombie vậy mà hiểu được vặn mở cửa phòng, nhưng lại vừa vặn chặn công kích của mình, người thanh niên trẻ tuổi nhìn qua không quá 25~26 tuổi này lộ ra vẻ hết sức khϊếp sợ.
Bất quá chuyện hắn càng không có nghĩ tới chính là, vậy mà con zombie này còn duỗi đầu ra lần nữa nhìn về phía chính mình, trong lúc nhất thời lập tức đứng hình một chút.
"Nhìn thấy không giống như là thanh niên lực điền cơ bắp gì nha, chẳng lẽ là một dị năng giả hay sao?"
Hình thể của thanh niên này thật giống như con khỉ, gầy chỉ còn da bọc xương nhìn qua không có bao nhiêu sức lực, Thái Hòa cũng không tin chỉ dựa vào thân thể gầy còm này của hắn, có thể dùng thực lực tay không ném tấm thép bay vụt xa như vậy.
Thấy thanh niên còn chưa kịp phản ứng, Thái Hòa vội vàng thao túng con rối zombie chui vào trong của, quay người đi vào trong siêu thị.
Bất quá sau một giây khi con rối zombie tiến vào cửa phòng, thanh niên kia cũng rống mạnh ra một tiếng kêu sợ hãi áp lực, mà sau lưng hắn lập tức đi tới một thiếu nữ.
"Vũ Linh, ngươi điên rồi sao?"
Giọng điệu thiếu nữ nói chuyện rất không khách khí, nhưng thanh niên này cũng chỉ nhíu mày, sau đó lập tức dùng thanh âm có hơi khàn khàn nói ra: "Vương Lan Hương à, mới vừa rồi. . . Dường như ta xuất hiện ảo giác gì rồi."
Thiếu nữ đang ở trên nóc nhà hiện giờ, nếu như Thái Hòa chứng kiến, nhất định có thể nhận ra!
Nàng đúng là em họ của Yuna, Vương Lan Hương!
Bất quá lúc này nhìn qua nàng có biến hóa rất lớn so với trước khi, một bộ quần áo thoải mái lộ ra rất tinh thần, sau lưng vác một thanh thép thật dài, phảng phất giống như thanh lao trong môn ném lao. Mái tóc cũng cắt đi rất ngắn, liếc nhìn qua thậm chí hơi giống một cô nàng Tomboy.
Tuy rằng ngoại hình của nàng hơi làm cho người ta bật cười, nhưng mà khuôn mặt ốm yếu kia lúc này nhìn qua đã rám nắng hơn rất nhiều, trong ánh mắt cũng lộ ra một vẻ lạnh lùng.
Dường như sau khi từ biệt với Thái Hòa lần trước, nàng cũng đã từng trải hơn rất nhiều. . .
"Cái gì mà ảo giác?" Vương Lan Hương bất mãn nhíu mày, hỏi.
Dường như nàng rất bất mãn với Vũ Linh, người thanh niên này không chỉ phản ứng bình thường chậm nửa nhịp, hơn nữa có rất lặng yên ít nói, suốt ngày trưng ra vẻ mặt hoảng hốt, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.