Lúc này ba người đã đứng ở trong một con hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh, chung quanh cũng đã nằm lộn xộn ngổn ngang thi thể con rối Zombie biến dị.
“Lúc này cũng không sớm, tìm một nơi nghỉ chân thôi.”
Thái Hòa vừa nhét một khối chất gel cuối cùng vào trong túi, vừa nói.
Lê Bống và Yuna đang lau chùi lưỡi đao, mới vừa rồi cuối cùng hai người bọn họ đã nhận được cơ hội ra tay, đôi mắt đều hưng phấn tới có hơi ửng hồng, tình huống thi thể trên đất cũng vô cùng thê thảm, hai con trong đó thậm chí bị trực tiếp chém thành hai mảnh, nếu không phải đã sớm quen thuộc mùi máu tươi, đoán chừng Thái Hòa sẽ bị hương vị dày đặc trưng này hun cho trực tiếp ngất đi.
Ngay sau khi Thái Hòa mở miệng, Yuna lại đột nhiên nói ra: “Đao của ta không xong. . .”
Giọng điệu của nàng lộ ra hơi quái dị, giống như là biết rõ chính mình chắc phải hơi khổ sở, nhưng bộ dạng cũng không cách nào biểu hiện ra loại cảm xúc này.
Với tư cách zombie, đoán chừng là nàng không có loại cảm tình khổ sở này đấy, nhưng sau khi khôi phục ký ức, nàng lại nhớ rõ cây đao này đối với nàng mà nói, là thứ rất quan trọng. . . Thái Hòa cũng phải giật mình trong lòng, vội vàng lục tục đi qua nhìn thoáng một cái. Trước kia cây đao này lúc đón đỡ công kích của kẻ địch văng tung tóe một cái lỗ thủng, hiện giờ sau khi trải qua một thời gian sử dụng ngắn, cái vết nứt này cũng theo đó mà mở rộng ra hơn, phảng phất mũi đao bất kỳ lúc nào cũng sẽ đứt gãy triệt để.
Tuy rằng thanh này thật là một thanh đao tốt, nhưng dù sao thiếu thốn chăm sóc chuyên nghiệp, lại thường xuyên sử dụng, đương nhiên tuổi thọ sẽ giảm bớt rất nhiều.
Đã mất đi vũ khí, chỉ sợ sức chiến đấu của Yuna cũng phải hạ thấp rất nhiều. Bởi vì mặc dù nàng cũng là Zombie Lên Cấp, nhưng tình huống của nàng hết sức đặc biệt, sau khi tiến hóa đích ưu thế của nàng cũng hoàn toàn không có hiện ra ngoài thân thể.
Sở dĩ có thể dũng mãnh như bây giờ, nguyên nhân hơn phân nửa là vì đao pháp của nàng rất cao minh, hơn nữa sau khi ký ức hoàn toàn khôi phục, uy lực đao pháp của nàng cũng đã nhận được phát huy trăm phần trăm.
“Chuyện này. . .” Nhìn thấy cây đao này bất kỳ lúc nào cũng có khả năng tiêu tan, biểu lộ của Thái Hòa cũng lộ ra vẻ hơi buồn bực.
Tuy rằng hắn nhớ rõ trong cửa hàng đao kiếm thủ công Vương gia còn có vài thanh đao, nhưng chất lượng những thanh đao...kia đều không xem như thượng thừa, thật sự không cần phải vì đống phế liệu đó mà ngang qua một nửa nội thành.
Yuna nhìn chằm chằm thật chặt vào đạo vết rách kia trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Thái Hòa: “Ngày mai đi nhà của ta thôi, vừa vặn cũng xem thử có vũ khí nào thích hợp ngươi hay không.”
Đúng rồi, nhà Yuna cũng sống bằng nghề làm đao kiếm thủ công. . . Thái Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua đao ngắn nắm trong tay, nghĩ thầm cây đao này đích thực là cũng hơi bị ngắn, thời điểm 1 vs 1 với Zombie bình thường hoặc Zombie biến dị ngược lại còn dùng tốt, nhưng một khi bị bao vây lại, khuyết điểm cũng sẽ bộc lộ ra ngoài rồi.
Người bình thường cận thân tác chiến với một đám zombie, nguy hiểm quá lớn, dù là cắt rách một chút da cũng có thể dẫn đến lây nhiễm. Tuy rằng Thái Hòa có cái vòi tinh thần, lại có kinh nghiệm lâm trận phong phú, nhưng trên thực tế trong chiến đấu hắn cũng phải hết sức cẩn thận đấy.
Nếu như có thể đổi một thanh vũ khí, không thể nghi ngờ có thể làm cho hắn tiện tay tiện chân, hiệu suất chiến đấu cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
Loan đao trong tay Lê Bống vẫn còn dùng rất tốt đấy, hơn nữa tạm thời cũng không có xảy ra vấn đề gì.
“Trước kia cũng không có nghe ngươi đề cập qua, nhà của ngươi ở nơi nào?” Thái Hòa hơi tò mò mà hỏi thăm.
Trong mắt Yuna hiện lên một chút kỳ dị, bất quá cũng may sau khi nàng biến dị thành zombie, tình cảm của người bình thường cũng bởi vậy mà giảm đi rất nhiều, thậm chí gần như có thể nói là không có, bởi vậy nhắc tới chuyện nhà cũng không biểu hiện ra thương cảm gì: “Gia tộc có sở hữu một căn nhà Khu cư xá Tự Do quận Tân Bình, một vài sản phẩm đã hoàn thành đều được lưu trữ ở trong nhà đấy.”
“Khu Cư Xá Tự Do hay sao. . . Cách nơi này vẫn hơi xa đấy, bất quá đao của ngươi hoàn toàn chính xác nên thay mới, đi thì vẫn phải đi đấy. . .” Thái Hòa gật nhẹ đầu, sau đó lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi, “Lúc trước ngươi từng trở về chưa?”
“Đương nhiên,” Yuna buồn cười liếc nhìn Thái Hòa, “Bằng không thì ngươi cảm thấy ta mang theo đao vào trường học đi học hay sao?”
“Ặc. . . Vậy thì trong nhà người?” Nếu Yuna không có biến dị, thật đúng là Thái Hòa có hơi hỏi không ra miệng, nhưng Yuna đã thành Zombie sẽ không vì thế thương tâm khổ sở, vậy hắn hỏi thăm thoáng một chút cũng không sao rồi.
Dù sao Yuna bất đồng với Lê Bống hắn đã quá hiểu rõ, thật ra Thái Hòa cũng không có hiểu rõ bao nhiêu đối với Yuna, tình cảm của hai người thành lập, trên thực tế chính là sau khi nàng biến dị.
Đối với những chuyện trước kia của nàng, Thái Hòa chưa nói tới để ý, nhưng mà có hơi cảm thấy hứng thú đấy.
Yuna trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu: “Không quá rõ ràng, lúc ta trở về trong nhà đã không có người rồi, cũng không có trông thấy thi thể, rất có thể. . .”
“Được rồi được rồi, đã như vậy, vậy ngày mai chúng ta cũng sẽ đi nhà của ngươi. Bất quá hôm nay trời cũng đã tối lắm rồi, tìm một nơi nghỉ lại ở xung quanh đây thôi.”
Thái Hòa tranh thủ thời gian cắt đứt nàng..., hắn cũng không muốn nghe Yuna lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt nói ra “Chắc là bị ăn rồi đi”, hoặc câu nói đại khái như vậy.
Thời điểm khi ba người Thái Hòa thấp giọng nói chuyện với nhau trong ngõ hẻm, một đạo bóng dáng cao gầy đang đứng ở cửa hàng đồ điện trên phố đối diện, một đôi mắt màu đỏ như máu nhìn chằm chằm chặt chẽ vào Thái Hòa.
Ở trong đôi tròng mắt kia của nàng, để lộ ra một chút sắc thái mờ mịt mơ hồ, đồng thời tay phải lập tức che lấy cổ, ở nơi đó có một đạo miệng vết thương thật nhỏ còn mới nguyên có thể thấy được rõ ràng. . .