Nhìn ra được bọn hắn cũng là rất cẩn thận đấy, bởi vì loại tình huống này, một phần nhỏ người sống sót còn sẽ xuất hiện một loại phản ứng khác: Đậu xanh rau má ta liều mạng với các ngươi! Sau đó lập tức sức chiến đấu bạo lều, ở dưới tình huống liều mạng gϊếŧ ngược lại hai người bọn họ.
Cho nên sau khi bọn hắn chờ trọn vẹn đợi vài giây, cho rằng Thái Hòa vẫn không nhúc nhích tuyệt đối là thuộc về trước một loại tình huống thứ hai, người nọ mới tính thăm dò đánh tới.
Đáng tiếc Thái Hòa cũng không phải là bị sợ choáng váng, mà là rất nhanh đã hồi phục thần trí, sau đó ôm một chút tâm tình trêu tức, đang đợi hắn đưa hàng đến thăm.
“Nghe qua việc này các ngươi thường xuyên làm đúng không?” Thái Hòa chậm rãi buông xuống thanh đao, hơi hăng hái mà hỏi thăm.
Người này lập tức thở dài nhẹ nhõm xuống một cái, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, xem ra thật đúng là có hơi dữ tợn: “Sao có thể nha! Chuyện này không lần thứ nhất vừa xuất sư đã bất lợi hay sao. . . Ah, thực xin lỗi” Hắn rất kiêng kị với Thái Hòa, vội vàng đổi giọng, “Ta không phải có ý như vậy. . .”
“Ngươi sợ hãi như vậy làm gì?” Thái Hòa nghĩ thầm người này cũng thật sự nhát gan quá mức rồi, chẳng lẽ là toàn thân mình tản ra trong khí tức khắc nghiệt trong truyền thuyết hay sao? Nếu thật nói đến điểm này, thì chính là Lê Bống và Yuna sau khi cuồng hóa thành zombie mới đáng sợ hơn nhiều lắm, trên người hai người bọn họ tản mát ra khí tức, đó mới gọi là có sát khí thật sự!
Bất quá nói trắng ra là, đó cũng không phải là khí tức hư vô mờ mịt gì, mà là một loại khí thế!
Chỉ có chính thức nổi lên sát tâm, và zombie xem con người làm ra đồ ăn, mới sẽ có được loại khí thế này, từ trong ánh mắt bọn hắn để lộ ra đấy, mới sát ý nghiêm túc.
Thái Hòa từ thời điểm ra tay mới vừa rồi, cũng không có thật sự nổi lên sát tâm qua. Cho nên thấy người này sợ hãi như thế, Thái Hòa cũng không khỏi được có hơi bất đắc dĩ. Thậm chí hắn có hơi tự giễu nghĩ đến, chẳng lẽ là bởi vì gần đây chính mình tay dính quá nhiều mạng người, cho nên đã đến cảnh giới mặc dù không nổi sát tâm, cũng có thể phóng khí thế ra ngoài hay sao?
Đương nhiên đây chỉ là hắn tự giễu mà thôi, trên thực tế ở trong mắt hai người này, sở dĩ kiêng kỵ đối với Thái Hòa như vậy, còn là vì biểu hiện của hắn vừa mới lừa dối hai người này.
Người này liếc nhìn Thái Hòa từ trên xuống dưới, sau đó rất chân thành nói: “Bởi vì ngươi không giống với rất nhiều người sống sót, ta cảm thấy bộ dạng ngươi rất lợi hại, đại ca, ngươi có thể đối mặt zombie mặt không đổi sắc, ta thật là phát ra kính nể ngươi từ nội tâm. . .”
“Trương Phi Thoàn, ngươi đừng bợ đít bưng bô nữa được không. . .” Nguyễn Văn Chung “Đkm” một tiếng, đã cắt đứt lời nói của Trương Phi Thoàn, lập tức nói về phía Thái Hòa, “Vị đại ca này, chúng ta cũng không phải cố ý đấy, cũng không có ý định thật sự ra tay với ngươi, chỉ là. . .” Nguyễn Văn Chung lộ ra một chút sắc mặt bất đắc dĩ, giọng điệu cũng trở nên có hơi chua xót trong lòng, “Dò sông dò biển dễ dò, có ai lấy thước mà đo lòng người.”
Thái Hòa nghe xong nhưng có hơi xì mũi coi thường, nếu lời này đổi lại hai đại mỹ nữ nũng nịu mà nói, đương nhiên là không có vấn đề gì đấy, bởi vì bản thân các nàng cũng đủ để khiến cho một ít người sống sót có ác ý rồi. Nhưng mà hai người các ngươi nhìn bề ngoài như quả bom thối di động, chẳng lẽ còn có người sống sót sẽ sinh rá ác ý gì với các ngươi hay sao?
Bất quá đúng lúc này, Thái Hòa lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Đến hiện giờ Yuna cũng không tìm được bất luận một chút dược phẩm gì, thời điểm khi chính mình ở lầu một cũng không có phát hiện cái gì, chẳng lẽ. . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái Hòa nhìn về phía hai người kia, lập tức cũng trở nên có hơi khác thường: “Dược phẩm ở trong bệnh viện này, đều ở trên tay hai người các ngươi sao?”
Sắc mặt của Nguyễn Văn Chung và Trương Phi Thoàn đồng thời biến đổi lớn, khi Trương Phi Thoàn còn đang ngẩn người, Nguyễn Văn Chung lại một tay kéo lấy hắn về phía chính mình, sau đó cảnh giác nhìn về phía Thái Hòa: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Sau khi Trương Phi Thoàn phục hồi lại tinh thần, chuyện duy nhất nghĩ đến dĩ nhiên là nói xạo: “Cái gì. . . Dược phẩm gì? Chúng ta không biết đâu. . .”
Thái Hòa dùng ánh mắt liếc người ngu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chuyển hướng về phía Nguyễn Văn Chung: “Yên tâm, ta sẽ không cứng cướp đoạt đấy.” Trên thực tế hắn nói xong, lấy ra từ trong ba lô một gói mì ăn liền, huơ huơ về phía hai người, “Ta có thể đổi với các ngươi.”
Vừa nhìn thấy mì ăn liền, trên mặt hai người Nguyễn Văn Chung, đồng thời hiện ra vẻ mặt khát vọng.
“Đồ ăn. . .”
Ánh mắt của Trương Phi Thoàn dạo qua một vòng ở trên người mì ăn liền và trong balô Thái Hòa, cuối cùng lúc nhìn thanh đao thấy trong tay Thái Hòa, cố nén khát vọng thu hồi ánh mắt.
Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Thái Hòa đã hiểu rõ, đối với những người sống sót ở trong cảnh đói khát mà nói, ba lô trên người mình có sức hấp dẫn trí mạng. Bất quá có đủ thực lực, cơ bản là Thái Hòa không sợ hai người kia sẽ nổi lòng tham.
Nếu như bọn hắn không biết tự lượng sức mình muốn ra tay cướp đoạt, Thái Hòa cũng sẽ không ngại trực tiếp gϊếŧ bọn họ lấy đi hết dược phẩm.