Huấn Luyện Viên Zombies

Chương 70: Để Lại Ám Hiệu

Trong mắt Đen Vâu lại có hơi ửng hồng, ánh mắt vẫn mãi dừng lại ở trên người Yuna, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả đến gần cũng không dám bước đến chút nào. Trừ Thái Hòa, Yuna cũng không thích ai đến gần mình...

“Như vậy sao... Vậy ta cũng không tiện miễn cưỡng các ngươi. Bất quá trước khi đi, vẫn phải để cho Hạ tiểu thư gặp mặt với Vương Lan Hương một lần đi. Đúng rồi, tánh tình nàng trước giờ vẫn như vậy, ngươi đừng để bụng làm gì.” Tống Thiên thấy thật sự không thể giữ lại, nên nói ra lời chữa cháy.

Đừng để ý. Loại thái độ đó, nhưng cũng không để bụng hay sao? Trước kia mặc dù Thái Hòa đối với Vương Lan Hương còn có chút thương cảm, nhưng sau khi trải qua tiếp xúc lần này, lại không có bao nhiêu hảo cảm với Vương Lan Hương.

Bất quá Tống Thiên nói đúng, Yuna dù sao cũng là chị họ của nàng, trước khi đi nếu không để hai người gặp mặt chào từ biệt, cũng có hơi không thể nào nói nổi.

Thời điểm khi Tống Thiên đứng dậy đi ra, Nguyễn Đen Vâu đột nhiên nắm vai Thái Hòa một cái, rất là thành khẩn nhỏ nói ra: “Hòa Ca, ta hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt Yuna. Mặc dù nàng là ... Zombie, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, nàng sẽ không làm thương tổn ngươi. Nếu như ngươi có thế để cho nàng khôi phục lý trí, thì không còn gì tốt hơn rồi, cho dù không thể, cũng đừng vứt bỏ nàng... Van ngươi.”

Nhìn ánh mắt của Nguyễn Đen Vâu, Thái Hòa vẫn còn có hơi xúc động đấy, hắn thầm than một tiếng, thò tay vỗ vỗ bả vai của Nguyễn Đen Vâu: “Ngươi cũng sống sót cho tốt.”

“Đợi một chút...” Thái Hòa vừa muốn cất bước đi, Nguyễn Đen Vâu lại kéo hắn lại lần nữa, chỉ có điều lúc này, trong giọng nói có thêm một chút kiên định, “Ta cũng sẽ trở nên mạnh hơn so với lúc này. Cho nên ta muốn, có một ngày ta sẽ đi tìm các ngươi.”

Những lời này lập tức làm cho Thái Hòa có hơi giật mình, bất quá ngay sau đó hắn lập tức lộ ra vẻ mỉm cười: “Vậy ngươi phải cẩn thận cố gắng đi!”

Tỷ lệ Nguyễn Đen Vâu tìm được bọn họ, chắc hẳn là rất thấp rất thấp đấy. Nhưng một người sống trên đời, có thể có một chút hy vọng, cũng là chuyện tốt đấy...

Tống Thiên tìm ở trong lầu một vòng, qua một hồi lâu mới mang theo Vương Lan Hương mặt mũi không tình nguyện đi tới. Mà lúc này đây, đám người Thái Hòa đã tới cửa chung cư rồi, chuẩn bị rời đi bất kỳ lúc nào.

Không thể đòi lại thanh đao, mất hết mặt mũi ở trước mặt Thái Hòa, biểu tình Vương Lan Hương ra vẻ rất khó coi với Thái Hòa, bất quá lúc nàng nhìn về phía Yuna, ánh mắt cũng không có thân mật hơn chút nào.

Đại khái là nguyên nhân không phục, Vương Lan Hương trực tiếp đi tới trước người Thái Hòa với Yuna, thậm chí còn thò tay đập một quyền nặng nề ở trên người Thái Hòa. Một quyền này mặc dù Thái Hòa hoàn toàn có thể né tránh, nhưng loại nắm đấm đánh yêu của con gái này, nào có lực sát thương gì, đánh vào người cũng cơ bản là không đau không ngứa. Tên Trung Dũng e sợ với Vương Lan Hương như thế, lại còn nói nàng “Rất mạnh”. Trừ khí thế, Thái Hòa hoàn toàn không nhìn ra tiểu cô nương này mạnh ở chỗ nào.

“Đừng nghĩ đến hai người các ngươi cùng nhau liên thủ, là có thể ức hϊếp được ta! Thanh đao kia, sớm muộn gì ta sẽ bắt ngươi phải nhả ra!”

Sau khi vứt bỏ một câu nói hung hăng như vậy, Vương Lan Hương lập tức xoay người đi về phía trên lầu, nhưng vừa mới bước lên bậc thang hai tầng, đột nhiên nàng lại xoay đầu lại, nói: “Đừng ức hϊếp người nhà ta, bằng không thì ta tuyệt không bỏ qua ngươi!”

Thái Hòa trợn mắt hốc mồm mà nhìn Vương Lan Hương bước đi “cồm cộp” trên thang lầu. Cô nàng này, ngược lại là rất biết hăm họa, nhưng trước kia kêu la lợi hại như vậy, còn không phải bị Tống Thiên bán đi.

Về phần khi ức hϊếp hay sao... Thái Hòa quay đầu liếc nhìn về phía Yuna, khóe miệng đột nhiên lập tức lộ ra một cười quỷ dị.

Hiện giờ nàng đã như vậy , có một số việc nhất định phải do ta hỗ trợ, vậy có coi như là ức hϊếp hay không này?

Trên lầu đưa mắt nhìn ba người Thái Hòa rời đi, khóe miệng Vương Lan Hương đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ dị: “Lần này xem ngươi chạy trốn tới nơi nào...”

Mà ở sau lưng nàng, Tống Thiên lại có hơi đau đầu vỗ vỗ đầu: “Ngươi động tay động chân ở trên người hắn đúng không?”

“Ai cần ngươi lo!” Vương Lan Hương rất không khách khí trừng mắt liếc hắn một cá , sau đó giảo hoạt mở trừng hai mắt, “Ngươi không giúp ta...ta tự có biện pháp.”

Lúc này Thái Hòa đi ra Khu Dân Cư Phú Mỹ Hưng cũng không biết, không biết từ lúc nào Vương Lan Hương để lại một cái ký hiệu nho nhỏ ở trên người mình...

Cho đến khi để lại đằng sau cái doanh địa người sống sót này ở thật xa, cuối cùng Thái Hòa mới thở dài nhẹ nhõm một cái. Hắn tự tay lau trên trán một cái, đí tới trước mắt xem xét, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.