----
Coi như là sai lầm của cô đi, nhưng cũng không phải là không thể sửa chữa, cô thông minh bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Bây giờ không phải là có rất nhiều người thích mặc áo kiểu này sao?
Có thể dùng lúc nào cũng được, cũng tiện cởi ra để giặt giũ, chúng ta cũng có thể dùng.”
Anh cả Tô từng đưa Tô Chấn Hoa đến trường cấp ba trong huyện để báo danh chợt tỉnh ngộ.
“Cái Tiểu Mỹ nói chắc là găng tay đi? Con vào huyện cũng thấy nhiều người đeo.”
Lưu Xuân Phương cũng từng gặp găng tay dài, bà hoài nghi nhìn con gái nhỏ.
“Con làm được à?”
Tô Hoài Cẩn lại bình tĩnh không dao động nhìn chiếc giày trong tay mẹ mình, không hề do dự mà gật đầu.
“Con có thể.”
Dù trên trời có dao rơi xuống thì cô cũng phải làm thôi, không thì sẽ bị đánh mất, còn bị đánh như cháu chắt ngay trước mặt cả nhà, vừa đau khổ vừa mất cả lòng tự trọng, cô tỏ vẻ không còn gì luyến tiếc.
Lưu Xuân Phương bình tĩnh nhìn cô vài giây, thật sự tin lời cô nói, vừa đi lại giày vừa đưa tay ra.
“Con làm ra kiểu tạp dề gì, đưa cho mẹ xem.”
Tô Hoài Cẩn lo sợ vươn tay ra, rồi lại quả quyết đổi một hướng khác.
“Anh cả, anh đưa giúp em đi.”
Cô đột nhiên phát hiện ra, sau lưng người ba bí thư chi bộ là chỗ an toàn nhất thế giới này, không muốn rời khỏi đây.
Lông mày Lưu Xuân Phương cau chặt lại, cuối cùng không nói gì cả, cúi đầu bắt đầu kiểm tra thành quả của cô.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái là bị dọa cho giật mình.
Cái tạp dề này nhìn có vẻ kì lạ nhưng đường may mũi chỉ không có gì để chê cả, tinh tế chỉnh tề, chỉ thừa không nhiều, không biết còn tưởng là bà mua trong huyện về!
Lưu Xuân Phương vốn cầm kính lúp đến để kiểm tra, muốn cho con gái phải nhớ kĩ, sau này muốn làm gì cũng phải thương lượng với gia đình trước, chứ không phải muốn làm gì là làm luôn.
Kết quả nhận được sau khi kiểm tra lại khiến bà bất ngờ, Lưu Xuân Phương đột nhiên có cảm giác hoảng hốt như đang mơ.
“Mấy đường may của Tiểu Mỹ… quả thật là đẹp.”
“Thật vậy ư?”
Những người khác trong nhà họ Tô lại càng thấy bất ngờ hơn, đều tiến lên vây quanh xem tài nghệ của bạn nhỏ Tiểu Mỹ.
Bạn nhỏ Tô Tiểu Mỹ cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, rời khỏi tấm lưng dày rộng của cha mình, dương dương đắc ý, khoe khoang.
“Con nói là làm được mà, mọi người cứ không tin.”
Cả cô cũng ngạc nhiên.
Chị dâu cả không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là mình rất thích gương mặt xinh đẹp kia của em chồng ngày nào cũng được vui tươi hoạt bát.
Người ngoài tưởng rằng bọn họ rất bi thảm, nhưng thực ra bọn họ vừa đau vừa vui sướиɠ.
Dù rằng ngày nào cũng phải kéo thân thể mệt mỏi đi thu thập cục diện rối rắm do cô gái nhỏ kia bày ra, nhưng nhìn gương mặt ấy hơi tủi thân một chút thôi bọn họ cũng không thấy tức giận mấy nữa.
Cũng có thể là vì ngày nào cô gái nhỏ cũng làm loạn tới mức gà bay cho sủa, làm bọn họ không có thời gian để rầu rĩ về việc này, cho nên người bên ngoài vốn không hề liên quan lại để ý hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy em gái chồng vui vẻ hớn hở, cô ấy thỉnh thoảng lại cảm thấy không phá đám người ta một chút thì sẽ bị khó chịu, giống như bây giờ khi những người khác còn đang nhìn chằm chằm vào cái tạp dề để nghiên cứu, thì cô ấy lại không nhịn được mà hỏi.
“Nhưng Tiểu Mỹ à, không phải hôm trước em còn chưa biết gì, sao đột nhiên bây giờ lại biết?”
Tô Hoài Cẩn không hề hờn dỗi vì bị phá đám, tiếp tục hất cao cằm, lấy “bí tịch võ công” trong ngăn kéo bàn may của mình ra cho mọi người xem, trong giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo.
“Không phải là có bản hướng dẫn sao? Đọc qua hai lần là biết.”
Kết quả người trong nhà chẳng bận tâm đến bản hướng dẫn chút nào, chỉ có bí thư Tô nhìn quyển sổ trong tay cô một cái, thuận miệng hỏi một câu.
“Có phải đọc qua hai lần là biết cách dùng rồi không?”
Đối mặt với người ba là bí thư chi bộ, Tô Hoài Cẩn vô thức thu hồi vẻ đắc ý vênh váo trên mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng.”