Quà sinh nhật...?
Sinh nhật của Lâm Tam Thiên là nửa tháng sau, nhưng cho tới bây giờ anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình, thậm chí anh cũng chưa bao giờ tiết lộ ngày sinh nhật chính xác cho bạn bè và đồng nghiệp xung quanh.
Hơn nữa trên tờ giấy còn nhấn mạnh "quà sẽ lần lượt được đưa đến", đối phương định tặng cho anh bao nhiêu?
Câu nói này quá đáng ngờ, quá kỳ lạ...
Song chẳng mấy chốc Lâm Tam Thiên đã phục hồi tinh thần lại sau bối rối lúc ban đầu, khi anh kiểm tra lại dòng chữ nhỏ màu xanh lam và nét chữ trên phong bì.
Anh phát hiện ra rằng người gửi bức thư đang cố tình bắt chước chữ viết tay của anh, hơn nữa bắt chước giống như đúc, đến nỗi cả người liên quan cũng khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Có vẻ như người gửi đã tiến hành điều tra về anh, hơn nữa còn đào bới quá khứ đen tối khi anh ăn mặc như một cô gái lúc mười chín tuổi.
Song mục đích đối phương làm như vậy là gì? Muốn dùng bí mật này để tống tiền à? Nhưng rõ ràng là chuyện của bảy năm trước, vì sao đợi đến bây giờ mới đến uy hϊếp? Hay chẳng lẽ mới nhận được thông tin gần đây?
Lâm Tam Thiên không nghĩ ra bất kỳ khả năng hợp lý nào, chỉ có một suy đoán hoang đường chợt lóe lên, nhưng nhanh chóng bị anh phủ định.
Trải qua ba lần "thí nghiệm" trước, anh đã thành công thuyết phục mình rằng một "bản thân" khác xuất hiện vào đêm tuyết đầu mùa ở Hạ Thành mười lăm năm trước chỉ là ảo giác mà anh trông thấy khi tinh thần không ổn định, năm đó người cứu anh có lẽ là người khác, chỉ vì nguyên nhân nào đó nên đối phương không lộ diện.
Lâm Tam Thiên ngẩn ra nhìn bức phác họa trong chốc lát, cuối cùng bỏ việc đoán bừa, anh gấp gọn lá thư cho vào túi, một lần nữa tập trung tinh thần xử lý đống thư chất đống.
Nếu đối phương đã nói rõ ràng sẽ có một món "quà sinh nhật" tiếp theo, anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nhiều manh mối hơn xuất hiện.
*
Kể từ khi anh được nhà họ Lâm đón về từ cô nhi viện năm 12 tuổi, cuộc đời của Lâm Tam Thiên đã được thiết lập lại.
Nhà họ Lâm là một dòng dõi rất có tiếng ở Tân Thành, sau khi trở thành cậu ấm nhà họ Lâm, Lâm Tam Thiên nhận được giáo dục tốt đẹp, sống đúng với kỳ vọng và lớn lên thành "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh.
Từ nhỏ anh đã trầm tính hiểu chuyện, khi trưởng thành không có mấy thói xấu như nghiện thuốc lá, uống rượu đánh nhau ở tuổi thiếu niên, lại càng không đua xe hút chích như những cậu ấm nhà giàu xung quanh mà vẫn luôn biết cư xử tốt làm cha mẹ nuôi bớt lo.
Điểm số của Lâm Tam Thiên rất xuất sắc, năm 16 tuổi anh đã lấy thành tích đáng kinh ngạc thi đỗ vào đại học Đông Đô trọng điểm quốc gia, 25 tuổi được mời vào phòng nghiên cứu triết học Đông Đại, đồng thời giữ chức ủy viên đặc biệt cho viện văn hóa thần bí Đông Đại.
Thành tích học tập xuất sắc của anh đã khiến mọi người xung quanh phải kinh ngạc, cùng với vẻ ngoài tự nhiên và nổi bật, Lâm Tam Thiên đã trở thành truyền kỳ của Đông Đại.
Bất kể trong dịp nào, Lâm Tam Thiên luôn rất dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, dáng người anh cao gầy thon dài, các đường nét khuôn mặt sắc sảo, trông rất giống con lai.
Đôi mắt anh có màu lam một tông màu lạnh lùng, trên sống mũi có một cặp kính không gọng, mái tóc đen ngắn mềm hơi xoăn bồng bềnh tôn lên làn da trắng lạnh phơi nắng không đen, làm cho anh thoạt nhìn có cảm giác cấm dục.
Một sinh viên đã từng mô tả rằng giáo sư Lâm ôm giáo án dạo bước trong trường học giống y như một ma cà rồng xinh đẹp đang tìm kiếm con mồi trong một ngày mưa u ám, đáng tiếc là không ai có thể trở thành con mồi của giáo sư Lâm.
Người theo đuổi giáo sư Lâm không hề ít, nhưng anh chưa bao giờ có bạn gái hay bạn trai, tuy anh dịu dàng lịch sự, nhưng luôn có cảm giác xa cách khó gần.
Đẹp đẽ, xuất sắc, dịu dàng và cấm dục, đây luôn là nhãn hiệu nổi bật nhất của Lâm Tam Thiên.
Không ai có thể kết nối những ham muốn và sở thích kỳ lạ với giáo sư Lâm sạch sẽ và hoàn hảo, trong mắt người bình thường, một người ưu tú như vậy dường như không bao giờ có thể phạm sai lầm.
Song Lâm Tam Thiên biết rõ trong lòng mình đang giấu một con quái vật, vì thế cũng để lại một vài đoạn lịch sử đen tối.
Lúc mười một tuổi, Lâm Tam Thiên đã dùng tất cả số tiền tiết kiệm bí mật của mình để mua một thỏi son môi màu xanh vì mong muốn xác minh xem một "bản thân" khác mà mình trông thấy hồi tuyết đầu mùa đêm đó có phải chỉ là ảo giác hay không.
Anh nhớ rõ mình bị bắt nạt nhưng sáng sớm tỉnh lại thấy đôi môi đã bôi màu này, mà "chính mình" trong giấc mơ đã nói với anh rằng đó là cách triệu hồi.
Khoảng thời gian đó, anh thường lén tô son môi xanh rồi đi ngủ, đáng tiếc cậu bé Lâm Tam Thiên mười một tuổi đã không chờ được "chính mình" đêm đó, ngay cả giấc mơ tương tự cũng chưa từng có.
Sau đó hành vi tàng trữ vi phạm kỷ luật của anh bị giáo viên phát hiện, ăn một đòn roi còn bị phạt cấm ăn ba ngày hối lỗi ở trong phòng, cuối cùng kỳ tích gì cũng không xảy ra.
Lần thứ hai, xảy ra sau khi được bà Lâm nhận nuôi.
Vì không thể thích nghi với môi trường sống hoàn toàn khác nên trong khoảng thời gian đó cảm xúc của anh có chút mất kiểm soát, anh thường xuyên nói chuyện với gương hơn so với trước đây, cũng thường xuyên nhớ nhung một "bản thân" khác mà anh gặp phải trong đêm tuyết đầu mùa, nỗi nhớ khắc khoải không cách nào giải tỏa, vậy nên thừa dịp người lớn rời khỏi nhà, cậu ma xui quỷ khiến đi tới phòng của bà Lâm, soi gương, lén bôi son môi màu xanh của bà Lâm lên môi mình.
Mùa đông ở Tân Thành thường có tuyết rơi, vừa khéo đêm nay có tuyết rơi rất dày, vợ chồng nhà Lâm mắc kẹt ở bên ngoài tạm thời không về được.
Lâm Tam Thiên thoa son môi xanh an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Song anh không biết rằng nhà họ Lâm từ trên xuống dưới hành lang đều có lắp camera giám sát thậm chí cả trong phòng.
Hành vi bệnh hoạn bôi son môi lầm bầm lầu bầu của anh trước gương bị quản gia thấy rõ mồn một, chuyện này nhanh chóng đến tai bà Lâm, Lâm Tam Thiên ngoan ngoãn nhận lỗi, không cãi lại cũng không giải thích, thái độ ngoan ngoãn và chân thành, không giống như một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Anh sẽ không bao giờ quên được sự đồng cảm, buồn bã và thất vọng trên khuôn mặt bà Lâm lúc đó, nhưng trong mắt bà Lâm còn hiện lên những cảm xúc khác, khi còn nhỏ anh không phân biệt được những điều phức tạp như vậy, vì vậy chỉ có thể đúc kết là không hài lòng với mình.
Anh càng không quên được lời bàn tán thì thầm của cô hầu gái, đứa trẻ hoang dẫn về từ bên ngoài vào quả nhiên không sạch sẽ, những sở thích kỳ quái đã ăn sâu vào trong xương tủy, không cách nào bỏ được.
Ở nhà họ Lâm, làm chuyện sai sẽ không phải chịu roi như ở cô nhi viện, rồi lại nhịn đói vài ngày úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của mình, giáo dục của bà Lâm đã giúp Lâm Tam Thiên tránh được nỗi khổ da thịt.
Bà Lâm tìm một bác sĩ tâm lý giữ mồm giữ miệng để điều trị định kỳ cho Lâm Tam Thiên, vì phối hợp trị liệu mà bà còn sai người tháo tất cả gương trong phòng ngủ của Lâm Tam Thiên và thay cửa sổ bằng kính mờ.
Trước khi rời Tân Thành để theo học tại đại học Đông Đô, Lâm Tam Thiên gần như không có cơ hội gặp lại hình ảnh phản chiếu của mình.
Song Lâm Tam Thiên cũng không bởi vì đoạn nhạc đệm không vẻ vang này ở nhà họ Lâm mà bị coi thường, chẳng mấy chốc, tài năng học tập của anh đã làm lu mờ những "khuyết điểm" trong tính cách của anh, hơn nữa sau này Lâm Tam Thiên vẫn cư xử tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện gấp trăm lần so với các bạn cùng trang lứa, hoàn toàn không tìm ra sai lầm gì.
Cứ như vậy, Lâm Tam Thiên trải qua tuổi thiếu niên trong yên bình và ổn định, cho đến năm anh tốt nghiệp đại học ở tuổi mười chín, Lâm Tam Thiên nhận được thư mời "bài giảng chia sẻ kinh nghiệm của nhân tài" đến từ cô nhi viện Hạ Thành.
Dưới sự chỉ dẫn của bà Lâm, Lâm Tam Thiên lại đi tới viện mồ côi Hạ Thành.
Thế là sau đó lại có chuyện ngoài ý muốn mất khống chế, chân dung của "cô nàng" trong bản phác thảo chính là Lâm Tam Thiên trong khoảng thời gian đó.
Đây cũng là lần duy nhất Lâm Tam Thiên tự tin không để lộ bất kỳ dấu vết nào liên quan đến đồ nữ.
Trước khi bị phát hiện hành vi bất thường của mình, Lâm Tam Thiên đã đốt hết mọi dấu vết.
*
Sau khi hoàn thành công việc tư vấn của câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa thần bí, Lâm Tam Thiên đến căn tin ăn cơm tối như bình thường, sau đó quay lại văn phòng để viết một sổ dự án, đến chín giờ tối mới ra khỏi trường học.
Căn hộ anh thuê cách trường học không xa, từ cổng Tây đi ra, đi qua một khu phố ẩm thực và thương mại, sau đó đi qua quảng trường phố cổ, men theo con phố cổ đi bộ mấy trăm mét là đến nhà trọ, lộ trình hơn hai mươi phút nhưng lần nào Lâm Tam Thiên cũng lựa chọn đi bộ.
Con phố thương mại mở cửa đến mười hai giờ sáng, chín giờ tối là giờ cao điểm, cửa hàng hai bên đường sáng trưng ánh đèn, cửa kính sát trần trong suốt bóng loáng phản chiếu dòng người tấp nập, bóng dáng Lâm Tam Thiên cùng vô số bóng người vội lướt qua.
Từ trước đến nay Lâm Tam Thiên luôn đi bộ rất nhanh và hiếm khi dừng lại để mua sắm trên đường, nhưng hôm nay anh đã dừng lại nhiều lần.
Một lần là khi đèn đỏ ở ngã tư đường chuyển sang màu xanh, anh vừa bước lên một bước thì đột ngột dừng lại, tóc gáy dựng lên không hề báo trước, anh cảm thấy có một ánh mắt vô hình nhìn tới từ trong chỗ tối, nhưng ngay khi anh quay đầu lại nhìn thì đối diện với vô số khuôn mặt xa lạ vì mệt mỏi tăng ca mà không có biểu cảm gì, đối diện với đèn xanh là cửa hàng trang trí nội thất gia đình, tủ kính bán gương phản chiếu ánh đèn neon đủ màu.
Lâm Tam Thiên nhanh chóng dời tầm mắt, đi theo dòng người làm thêm giờ sang đường cái đối diện, khi anh băng qua vạch dành cho người đi bộ thì quay đầu lại lần nữa, nơi anh đứng ban đầu đã chật kín những người tăng ca đang vội về nhà, cũng không có gì khác thường.
Có phải lá thư nặc danh nhận được hôm nay khiến thần kinh anh trở nên nhạy cảm không? Lâm Tam Thiên không chắc lắm.
Lần thứ hai anh dừng bước là trước một cửa hàng mỹ phẩm ở cuối con phố thương mại.
Người đi bộ xung quanh không dày đặc như ngã tư, đường thoáng hơn, thỉnh thoảng có vài người vội đi qua nên không thích hợp để nối đuôi nhau.
Song Lâm Tam Thiên lại cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình ngày càng trở nên bừa bãi, anh dừng lại và đứng ở vị trí cũ với tư thế cũ, cảm giác bị nhìn chằm chằm không vì điều này mà biến mất mà anh cũng không tìm thấy ai khả nghi.
"Anh gì ơi, em có thể giúp gì cho anh không?"
Một giọng nữ thân thiện và lịch sự phá vỡ sự căng thẳng xung quanh.
Lâm Tam Thiên nghiêng đầu, đối diện với nụ cười ngọt ngào của nữ nhân viên bán hàng trong cửa hàng mỹ phẩm, anh cũng lễ phép từ chối: "Tạm thời tôi không cần, cám ơn."
Anh định ngoảnh mặt đi, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm phải thỏi son màu xanh trưng trong tủ kính.
Cùng lúc đó, Lâm Tam Thiên cũng bắt gặp ánh mắt của chính mình trong gương, anh ngây ra một lúc, nhịp tim đổi nhịp.
Bảy năm trước, anh đã mua một kiểu son môi tương tự.
"Đây là thỏi son màu xanh dương "Endless Summer" mới toanh của bên em ạ, nếu anh muốn làm quà cho bạn gái thì 'Endless Summer' là một lựa chọn vô cùng tốt đó."
Nữ nhân viên bán hàng coi sự dừng lại của anh là dao động, tiếp tục giới thiệu nhiệt tình mà không mất chừng mực.
"Xin lỗi, tôi sẽ mua lại khi cần thiết, cảm ơn đã giới thiệu."
Lâm Tam Thiên nhanh chóng cụp mắt xuống, kìm nén sự thôi thúc ngày càng lớn trong lòng, cất bước đi về phía quảng trường ánh đèn thưa thớt.
Bước chân hơi vội vàng của anh giống như đang chạy trốn.
Anh phải rời đi trước khi một ham muốn bị kìm nén nào đó tan vỡ.
Mãi cho đến khi xuống căn hộ dưới lầu, Lâm Tam Thiên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khi đến cửa hàng tiện lợi mua nước nhân tiện mua bao thuốc lá.
Anh chưa bao giờ hút thuốc ở nơi công cộng hoặc trước mặt người quen, số lần hút thuốc cũng vô cùng ít, trên người hoàn toàn không có mùi thuốc lá, trong ấn tượng của mọi người, từ trước đến nay giáo sư Lâm không dính vào rượu hay thuốc lá.
Trở về căn hộ của mình như thường lệ, Lâm Tam Thiên tựa vào ban công căn hộ châm cho mình một điếu thuốc.
Một tay anh cầm điếu thuốc, tay kia lại lấy bức phác thảo ra khỏi lá thư, mở ra, ấn phẳng ra rồi mượn nhờ ánh đèn thành phố cẩn thận "thưởng thức" bức tranh một lần nữa.
Đối phương rốt cuộc làm sao biết bí mật bận đồ nữ của anh? Mục đích là gì? Cảm giác bị theo dõi đêm nay, chỉ là do mình nhạy cảm thôi sao?
Lâm Tam Thiên không có đầu mối, cũng có linh cảm rằng mọi thứ sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy.
Anh mải mê suy nghĩ đến nỗi điếu thuốc trong tay cháy đến khi tàn thuốc mà cũng không nhận ra, mãi đến khi cánh tay tê rần do không cử động quá lâu, anh mới vứt tàn thuốc, châm lại bật lửa.
Lần này thứ anh cầm lên không phải điếu thuốc mà là bức ký họa đã làm xáo trộn nhịp sống của anh.
Anh đưa chiếc bật lửa lại gần góc bức tranh, châm lửa rồi ném vào gạt tàn.
Ngọn lửa nhảy nhót nhanh chóng bao vây và nuốt chửng tờ giấy viết thư, Lâm Tam Thiên nhìn mình bận đồ nữ trong bản ký họa, cuộn tròn và biến dạng trong ánh lửa, cuối cùng biến thành vài ngôi sao bột màu xám rơi vào gạt tàn, nhiệt độ còn sót lại bị gió đêm thổi qua liền tản đi.
Cậu cầm lấy gạt tàn thuốc rửa sạch nó dưới vòi nước, rửa mặt xong thì uống nửa viên thuốc ngủ, nằm trên giường xem một nửa bộ phim trước khi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa của của người chuyển phát nhanh còn sớm hơn đồng hồ báo thức ——
"Anh Lâm, làm phiền anh mở cửa để ký nhận hàng."