Diệp Ngọc Tinh đột nhiên mở mắt ra trong bóng tối, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cậu không biết mình đã ngủ thϊếp đi như thế nào.
Mãi cho đến khi một ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo chạm vào mặt mình, cậu mới giật mình mà đột nhiên quay đầu lại.
Là Eugene.
Diệp Ngọc Tinh hé miệng muốn nói chuyện, rồi lại chỉ có thể phát ra tiếng “a a”.
Cậu hoảng sợ muốn xuống giường, nhưng cả người bủn rủn chỉ có thể giãy giụa vô ích trên giường một lúc.
Eugene bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên, dưới ánh đèn vàng nhạt, y lộ ra một nụ cười mang theo vài phần xấu xa lạnh lẽo. Có lẽ vì bị bệnh lâu ngày, sắc mặt của y trông vô cùng nhợt nhạt, nhưng rồi chợt được ánh đèn soi rọi, mà lộ ra vài phần ấm áp.
Y thưởng thức sự giãy giụa vô ích của Diệp Ngọc Tinh một lúc, sau đó vươn tay, sờ sờ gò má của cậu bằng ngón tay lạnh lẽo:
“Suỵt, bé ngoan, đừng quậy nha.”
“Ưm ưm!”
Diệp Ngọc Tinh lại càng hoảng sợ hơn, cậu vốn không biết Eugene muốn làm gì, nhưng lại bị nụ cười kỳ quái của Eugene dọa cho sợ vô cùng.
Eugene nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu lạ lùng, vói một tay vào vạt áo Diệp Ngọc Tinh, đặt mình tay lên cái bụng ấm áp của cậu.
Diệp Ngọc Tinh run lên vì cái lạnh tỏa ra từ bàn tay lạnh lẽo như một vật chết của y, cậu lộ ra vẻ mặt sắp khóc, trông rất đáng thương.
Nhưng Eugene lại coi như không nhìn thấy gì, y ngâm nga giai điệu lạ lùng, cởϊ áσ của Diệp Ngọc Tinh ra, áp mặt mình vào ngực cậu, dụi dụi rồi phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Diệp Ngọc Tinh thở hổn hển, l*иg ngực liên tục phập phồng vì sợ hãi. Eugene dựa vào ngực cậu thật lâu, mãi cho đến khi Diệp Ngọc Tinh tưởng rằng y đã ngủ rồi, y mới ngẩng đầu lên.
Y cầm lấy tay Diệp Ngọc Tinh áp lên má mình:
“Bé ngoan, bé ngoan.”
Diệp Ngọc Tinh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Eugene lộ ra vẻ mê mẩn như phê thuốc, lúc này cậu thật sự cảm thấy Eugene đang bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh tâm thần. Cậu cầu mong Eugene đừng gϊếŧ mình, lại càng hy vọng Tả Khâu phát hiện mình biến mất mà đi tìm mình.
Nhưng trước đó, Eugene không có ý định buông tha cho cậu.
Diệp Ngọc Tinh thấy Eugene khẽ híp mắt, rồi ghé sát vào nhẹ nhàng hôn mình một cái, nhưng vẫn không thỏa mãn mà đút ngón tay vào miệng mình, sờ cái răng khểnh nhỏ của mình.
Cơ thể Diệp Ngọc Tinh không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Eugene sau khi làm xong những điều này đã rút ngón tay ướt đẫm ra ngoài, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi.
“Bé ngoan, nước miếng của em có mùi sữa này.”
Mặt Diệp Ngọc Tinh đỏ lên, cậu đã 20 tuổi rồi đó, cai sữa từ lâu rồi, sao trong miệng lại có mùi sữa được chứ!
Eugene cười khẽ, y xoay người lên giường, ngồi trên eo Diệp Ngọc Tinh, nhìn chăm chú vào mắt cậu, rồi cởϊ áσ sơ mi trắng trên người mình xuống từng chút từng chút. Da y rất trắng, nhẵn nhụi giống như gốm trắng, rồi lại giống như sinh vật giáp xác có kết cấu giống máy móc quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời nào đó, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không chỉ cởϊ áσ sơ mi, Eugene còn cởϊ qυầи dưới ánh mắt sợ hãi của Diệp Ngọc Tinh, để lộ thân dưới với lông c* thưa thớt, ngay cả dương v*t của y cũng giống như bạch ngọc, trông không dữ tợn khó coi nhưng với kích thước và chiều dài đó thì cũng không ôn hòa một xíu nào.
Y tới gần Diệp Ngọc Tinh, bóp miệng cậu:
“Bé ngoan, em sẽ không cắn anh, đúng chứ?”
Diệp Ngọc Tinh đoán được y muốn làm gì, sắc mặt trắng bệch lắc đầu nguầy nguậy, nhưng ý cậu là Eugene đừng làm như thế, nhưng Eugene lại hoàn toàn hiểu lầm ý của cậu, hoặc cũng có thể nói rằng cho dù y biết ý của cậu là từ chối thì cũng không sao cả, bởi vì Diệp Ngọc Tinh không có quyền từ chối.
Eugene cầm dương v*t sạch sẽ của mình áp vào môi Diệp Ngọc Tinh, sau đó đút phần đầu vào trước thần sắc hoảng loạn của cậu.
“Ưm ưm ưm!”
Vừa bị đút vào, Diệp Ngọc Tinh liền cau mày. Đây là lần đầu tiên cậu bị người ta nhét bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vào miệng, trong lòng vô cùng kháng cự.
Eugene nở nụ cười thoả mãn, híp mắt lại, không cho từ chối mà đâm dương v*t của mình vào sâu hơn, mãi đến khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy khó thở mới chịu dừng lại. Eugene nhìn một nửa dương v*t của mình vẫn còn nằm ở bên ngoài với vẻ tiếc nuối, sau đó cũng canh theo chiều sâu này mà bắt đầu nhẹ nhàng thọc vào rút ra.
Diệp Ngọc Tinh bị y đút sâu vào đến rơm rớm cả nước mắt, bởi vì không thể nói nên lời, cậu chỉ có thể thút thít như một con thú nhỏ đáng thương. Mặc dù dương v*t của Eugene gần như không có mùi gì cả, nhưng Diệp Ngọc Tinh vẫn khó chịu không tả nổi.
Eugene làm động tác này mấy chục lần, nhìn thấy nước mắt sinh lý chảy xuống từ khóe mắt Diệp Ngọc Tinh, liền dừng động tác này lại. Y chớp chớp mắt, rút dương v*t vừa thô vừa to của mình ra khỏi miệng cậu.
Môi Diệp Ngọc Tinh bị cọ xát đến đỏ bừng, Eugene cúi đầu thương tiếc hôn lên đó:
“Bé đáng thương.”
Ngay khoảnh khắc Eugene nói xong câu đó, Diệp Ngọc Tinh liền cảm nhận được cơ thể của mình có thể động đậy, cậu đột nhiên hít sâu một hơi, ho khan hai tiếng:
“…… Anh muốn làm gì!”
Eugene xoa đầu cậu:
“Em dùng miệng mυ'ŧ ra giúp anh, anh sẽ không đâm vào mông em, được không?”
Diệp Ngọc Tinh nhìn Eugene với vẻ mặt khó tin, đây có vẻ như là một giao dịch nhẹ nhàng, nhưng chỉ có trời mới biết tại sao cậu nhất định phải làm chuyện này.
Eugene thấy Diệp Ngọc Tinh không có động tĩnh gì, liền xoa mông cậu uy hϊếp, trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng giả dối:
“Em chọn xong chưa?”
So với việc bị thọc rồi mông bị đau, thì Diệp Ngọc Tinh nguyện ý bị đút vào miệng hơn, cậu bị động tác vuốt ve của Eugene làm cho sợ tới mức run rẩy, eo run lên chậm rãi bò đến bên hông y.
Cậu nhìn thứ đang đứng thẳng trước mặt mình, xây dựng chút tâm lý cho mình xong, mới đưa tay ra cầm lấy, ngập ngừng há miệng ngậm vào.
Eugene đưa tay ấn đầu Diệp Ngọc Tinh xuống, kéo cậu dựa sát vào mình:
“Bé ngoan, ngậm sâu một chút. Ưm…… Đừng để răng chạm vào.”
Y giống như một giáo viên giỏi nhất và kiên nhẫn nhất, dạy Diệp Ngọc Tinh cách khẩu giao cho mình, mãi đến khi cậu học được cách nuốt một nửa dương v*t của mình vào mà răng cũng không cắn trúng mình nữa.
Eugene thoải mái híp mắt lại, y thích khoang miệng ấm áp ẩm ướt của Diệp Ngọc Tinh, đây là sự si mê của động vật máu lạnh đối với nguồn nhiệt.
Chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh ngậm đến nỗi gò má đau nhức, Eugene mới nắm lấy tóc cậu, thúc nhanh vào miệng cậu vài cái, sau đó bắn tinh vào cổ họng của cậu, miệng Diệp Ngọc Tinh đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu bị sặc hai mắt đỏ hoe, vài tiếng nức nở truyền ra từ sâu trong cổ họng.
Eugene nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Ngọc Tinh:
“Nuốt vào, hửm?”
Diệp Ngọc Tinh bị y bịt miệng bằng dương v*t, nên cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt nó cả.
Eugene nhìn thấy trái cổ của Diệp Ngọc Tinh nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, liền rút dương v*t của mình ra, qυყ đầυ kéo ra một sợi chất lỏng trong suốt. Y cúi đầu hôn lên khóe miệng dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa của cậu, khen cậu:
“Đứa trẻ ngoan.”
____ ____ ____
Eugene: Làm chàng trai của tôi, đừng nghĩ đến việc không ăn 'gà'.
–
#Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Động vật máu lạnh khiến người ta chán ghét.
–
Đôi lời từ tác giả:
Tôi đoán trong hiện thực, chắc là động vật máu lạnh không thích nóng or2
Đăng chương mới hàng ngày là cực hạn (giãy giụa)
- Hết chương 9-