Đừng Gọi Một Tiếng “Sư Tôn” Ta Rất Sợ

Chương 4.2: Trăm tuổi không lo

“Vi sư như thế này…… Tự nhiên là……”

“Hmm……”

“Để giảm cân.”

“Hả?” Mộ Vân Tiệm nhìn thoáng qua vòng eo của Phó Minh Du, dường như nó không dày hơn hắn bao nhiêu, nếu hắn lớn lên một ít, chỉ một cánh tay là có thể……

“Sao ngươi lại đỏ mặt? Cay à?” Phó Minh Du nhìn hắn một cách kỳ lạ.

“Khụ khụ…… không có, sư tôn ngươi…… Ngươi quá gầy, người nên ăn nhiều một chút……” Mộ Vân Tiệm cuối đầu chọc mì sợi.

“Ngươi thật sự tin, ta chỉ nói bậy thôi.” Phó Minh Du dùng sức xoa đầu vật nhỏ, cười nói: “Ở đây đừng đi lung tung, vi sư sẽ sớm trở lại.”

Môi Vân Tiệm ngồi trước quầy hàng chờ đợi.

Trên thành lâu, có người đốt pháo hoa, khuôn mặt Mộ Vân Tiệm ở ngọn đèn dầu sáng tối mất đi phần nào vẻ ngây thơ, đôi mắt đen nhánh đắm chìm trong thứ gì đó khó nắm bắt.

Hôm nay là sinh nhật của hắn.

Từ khi hắn lưu lạc đầu đường, mỗi một cái sinh nhật đều quá “vô cùng náo nhiệt.” Ví dụ như năm trước, trong trận ôn dịch ở Việt Châu, hắn lưu lạc đến tiểu thành, nơi hắn gặp Phó Minh Du và nhóm ăn mày. Hắn là người ngoại lai, đương nhiên hắn bị những tiểu khất cái này xa lánh, chịu đói, bị đánh……

Nhưng sau đó lại khá hơn……

“Lão đại” của đám hài tử này đã chết.

Mộ Vân Tiệm nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên.

“Nghĩ gì vậy? Cười đến đáng sợ.” Một bàn tay thon dài quơ quơ trước mắt hắn, như muốn xua tan hắc ám, Mộ Vân Tiệm đánh cái rùng mình, đột nhiên tỉnh táo lại.

Dưới trời tràn ngập đèn đuốc rực rỡ, Phó Minh Du một thân áo gấm màu tím, trên tay cầm một chiếc đèn tinh xảo, rũ mắt nhìn hắn. Thấy hắn đã phục hồi tinh thần, liền đem đèn đưa cho hắn xem, “À, tục lệ nhân gian là đặt một chiếc ‘Đèn Trường Ninh’ vào ngày sinh nhật của một đứa trẻ, vi sư đã đi mua cho ngươi, đi thôi, dẫn ngươi đi thả đèn!”

“Làm sao ngươi biết…… Sinh nhật của ta?” Mộ Vân Tiệm ngốc ngốc nhìn Phó Minh Du.

“Khi ta khắc ngọc giản cho ngươi ta phải ghi ngày sinh của ngươi, ngươi viết một bản sao đưa cho đại sư tỷ.” Phó Minh Du duỗi tay kéo hắn, “Ngươi là thủ đồ của Cửu Các, ta tự khắc ngọc giản, ngày đó đến gần, ta liền nhớ kỹ, thấy sư tôn được không?”

Phó Minh Du cho rằng đứa nhỏ sẽ không trả lời, lại nghe thấy Mộ Vân Tiệm nhẹ giọng nói: “Được.”

“Hả?” Phó Minh Du kéo hắn ra khỏi thành, cười nói: “Pháo hoa vừa rồi ồn ào quá, không nghe được, ngươi nói lại lần nữa.”

“Ta không cần……”

Có đom đóm rải rác trên sườn núi, Phó Minh Du thắp chiếc đèn viết Mộ Vân Tiệm trên đó, đưa tới tay hắn, sờ vào tay hắn, ho nhẹ gật đầu: “Mong đệ tử của ta Mộ Vân Tiệm, trăm tuổi không lo, an vui khỏe mạnh mãi mãi, dùng kiếm sang bằng núi non, say khướt…… Như niên thiếu.”

Đây là một phong tục dân gian, người ta kể rằng vào ngày sinh nhật, trước khi thắp đèn l*иg, các trưởng bối sẽ chúc phúc cho tiểu bối là hiệu quả nhất.

Trong mắt hắn dường như có ấm ám gì đó chảy ra, Mộ Vân Tiệm không nhớ rõ đây là lần thứ mấy gặp sư tôn, hắn muốn khóc, tưởng tượng giống như một đứa trẻ bình thường.

Hắn vội buông nhanh đem đèn thả bay, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc đèn tinh xảo có viết tên hắn, nó càng lúc càng bay xa, trong lòng có một âm thanh kêu gào: sư tôn có thể tin tưởng, nói cho y! Đem chuyện của ngươi nói cho y!

“Sư…… Sư tôn……”

“A?”

“Không có việc gì……”

Cái ót ăn một cái tát, Phó Minh Du nhíu mày nói: “Ấp a ấp úng, nếu ngươi ngần ngại nói chuyện với ta, lão tử đập nát sọ não ngươi!”

“……”

Sáng sớm hôm sau, thầy trò hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, Mộ Vân Tiệm ăn bánh bao nhỏ, Phó Minh Du ăn dưa chuột.

Mộ Vân Tiệm cảm thấy sư tôn oán niệm sắp ngưng tụ cứng lại, rốt cuộc nhịn không được lại hỏi, “Sư tôn, ta cảm thấy ngươi ban ngày cùng ban đêm đều khác nhau.”

“Vậy thì sao?” Phó Minh Du lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Liên quan gì đến ngươi?”

“……” Mộ Vân Tiệm chiếc đũa run lên, bánh bao rớt.

Phó Minh Du ánh mắt đuổi theo bánh bao lăn ngoài cửa, nhìn bánh bao bị một con chó lông dài ăn mất, ánh mắt tức khắc bi thương, y cảm thấy cuộc sống của mình còn không bằng một con chó!

“Sư tôn có thể giống như buổi tối không?” Mộ Vân Tiệm do dự một chút, sau đó nói: “Đồ nhi……Thích buổi tối…… Sư tôn.”

Tiểu tử này da mặt thật sự rất mỏng, nói nói mấy câu, mặt lại đỏ, Phó Minh Du càng nhìn càng thấy tiểu hài tử này càng ngày càng đáng yêu. Trên mặt lại đạm nhiên nói: “Vi sư tu luyện không tốt, cho nên buổi tối tính tình thay đổi lớn.”

“Kia…… Khi nào sẽ khá lên?”

“Không biết.” Lão tử làm sao biết cốt truyện đẩy mạnh đến nào?

Mộ Vân Tiệm buồn rầu thở dài, lại hỏi: “Về sau sư tôn khỏi bệnh, sư tôn ban đêm hay sư tôn ban ngày sẽ ở lại?”

“Ban đêm.”

Mộ Vân Tiệm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng ăn xong mấy cái bánh bao nhỏ, sau đó mỉm cười ngọt ngào với Phó Minh Du, “Sư tôn, ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Phó Minh Du ôm hắn, vẫn ngồi trên mập mạp, hai người hướng đến “Sâm La Hồ” đi.

Mộ Vân Tiệm cho rằng, Sâm La Hồ là một mảnh ao hồ, nhưng mà Phó Minh Du sử dụng mập mạp lượn quanh mấy vòng trong khu rừng, nhưng vẫn không thể thấy dấu vết ao hồ.

“Xem ra mập mạp tìm không thấy……” Phó Minh Du trầm ngâm một lát, “Sách cổ ghi lại, Sâm La Hồ sẽ chuyển động, tìm kiếm thập phần khó khăn, đó là sự thật……”