Vùng Quê Thối Nát

Chương 6

10

Sau hôm đó, ngày nào tôi cũng đeo chiếc nhẫn Dương Tiếu tặng đi làm với gương mặt rạng rỡ.

Chị Linh Linh nói trông tôi cứ như mới trúng vé số một triệu tệ ấy. Tôi nói chuyện này còn vui hơn việc trúng vé số nhiều. Chị ấy nói đừng có đắc ý, ông chủ tìm em kia, nhanh đi xuống dưới đi.

Tôi kêu lên một tiếng: "Ai tìm em cơ?"

"Ông chủ đó, sếp Cù chứ ai."

"Anh ấy tìm em làm gì thế nhỉ?"

"Chị cũng muốn biết, lát xong chuyện nhớ nói chị nghe."

Lúc sếp Cù đang đợi tôi ở dưới quầy lễ tân trong đại sảnh, tôi đã vắt óc suy nghĩ suốt đoạn đường đi xuống lầu nhưng hình như tôi đâu có phạm lỗi gì.

Mà cho dù tôi có phạm lỗi đi chăng nữa thì cũng đâu cần hắn ta tự mình tới tìm tôi.

Tóm lại là tôi thấp thỏm đi xuống lầu, hắn ta vừa nhìn thấy tôi đã mỉm cười: "Thúy Thúy đến rồi à."

Hắn ta đưa cho tôi một tập hồ sơ, bảo tôi tới tòa nhà Hải Vân một chuyến, giao tập hồ sơ này cho sếp Nghiêm của Đường Nông.

Tôi nói: "Sếp Cù, nhưng bây giờ em vẫn đang làm việc."

Hắn ta phất tay với tôi: "Bây giờ em có thể tan làm rồi, giao đồ xong cứ về thẳng nhà đi."

Thấy tôi vẫn chần chờ, hắn ta lại nói: "Mau đi đi, vốn là định để người khác đưa qua nhưng Nghiêm Tự nói có đồ muốn trả cho em nên bảo để em tiện thể tới lấy luôn. Con bé này, em quen anh ta khi nào vậy?"

Tôi kể cho hắn ta nghe chuyện lỡ chào hàng đ ĩa CD trên đầu cầu, sếp Cù nghe xong lại cứ cười mãi.

Lúc thay quần áo chuẩn bị rời đi, trong lòng tôi vẫn còn đang cảm thán sếp Nghiêm này thật sự là một người cẩn thận.

Cái đ ĩa CD hai ba mươi tệ cũng là tiền, quả thực là đáng để tôi đi một chuyến.

Khu thương mại nằm ở trung tâm thành phố, các tòa nhà cao tầng mọc san sát bên nhau. Vì đây là lần đầu tiên tôi đến tòa nhà Hải Vân nên còn suýt chút nữa bị lạc đường.

Mãi mới nhìn thấy lễ tân của công ty họ, chị lễ tân trang điểm xinh đẹp kia phải gọi mấy cuộc điện thoại mới xác nhận được rằng chính sếp Nghiêm của họ bảo tôi đến đây.

Sau đó tôi đi theo chị ấy vào thang máy, dọc đường đi tôi nhìn thấy công ty lớn này luôn tấp nập người qua lại, ai ai cũng bận rộn vội vã.

Những người đó hành động dứt khoát, tràn đầy năng lượng. Họ ăn mặc khéo léo, cư xử lịch sự, lúc nói chuyện thì rõ ràng mạch lạc, còn sẽ nói với nhau bằng thứ tiếng anh mà tôi không hiểu.

Sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, không gian ở đây được thiết kế theo hình xoắn ốc, xếp từng tầng từng tầng lên cao. Ánh đèn huỳnh quang tỏa sáng đến chói mắt gần như khiến tôi choáng váng.

Đúng vậy, cái cảm giác choáng váng khi tôi đẩy cửa phòng riêng lúc mới được lên lầu ba của khách sạn lại tới nữa rồi.

Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo và đôi giày giá rẻ trên người, rồi lại nhìn bộ trang phục công sở trông rất sang trọng của chị lễ tân xinh đẹp kia, và còn cả mùi nước hoa thoang thoảng trên người chị ấy nữa.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy may mắn, may thật đấy, may là tôi chỉ đến đây giao đồ rồi lấy đồ về, sau đó sẽ rời khỏi nơi này nhanh thôi.

Các bạn thấy không, xúc giác của con người nhạy bén đến cỡ nào cơ chứ. Nhạy bén hệt như loài động vật, họ có thể ngửi được mùi vị lãnh thổ của bản thân mình một cách rõ ràng.

Nơi không nên tới, nơi không phù hợp, nơi sẽ khiến đáy lòng họ nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Sợ hãi bắt nguồn từ những thứ mà mình không biết, cũng bắt nguồn từ thứ mà mình đã biết.

Về sau tôi đã từng nhớ lại cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, cái mà tôi nhìn thấy là một cô gái bước ra từ thôn làng nhỏ đang lặng lẽ run rẩy, đối mặt với giấc mơ đầu tiên mà thế giới này muốn cho cô ấy trông thấy.

Giấc mơ này rất lập thể. Nó chia năm xẻ bảy, bao vây lấy cô ấy như những tấm gương đang chiếu ra thứ ánh sáng chói mắt từ rất nhiều góc độ. Nó chiếu sáng tất cả những nơi cằn cỗi trên người cô.

Cô ấy bỏ học từ cấp hai, cằn cỗi đến nỗi không có gì cả.

Cô gái ấy vẫn luôn cho rằng mình đã rời khỏi thôn làng kia, nhưng khi đứng trong giấc mộng đó cô mới nhận ra rằng từ trước đến giờ mình chưa từng thật sự rời khỏi nơi ấy.

Bởi vì nơi cằn cỗi nhất trên người cô ấy chính là cái đầu của mình.

Hà Tiểu Thúy mười chín tuổi ấy từ trước đến giờ vẫn luôn dũng cảm tiến tới, trên hành trình chinh phục cuộc đời này không có một con đường nào có thể quay đầu lại, cô ấy cũng chưa bao giờ muốn quay về lối cũ.

Cho nên cô ấy cố gắng duỗi thẳng sống lưng, không muốn tỏ ra rụt rè nhút nhát.

Tôi đến đây để giao đồ và lấy đồ, quang minh chính đại thì có gì phải sợ sệt.

Cô ấy thì thầm với bản thân mình như thế.

Cuối cùng chị lễ tân xinh đẹp đã chuyển tôi cho một chị gái cao ráo khác. Chị ấy nói mình tên là Cathy, là trợ lý hành chính của sếp Nghiêm. Trông chị ấy khoảng ba mươi tuổi, làn da hơi ngăm, đôi mắt màu nâu thẫm.

Cathy hẳn là con lai, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con lai nên khó tránh khỏi sẽ liếc nhìn chị ấy vài lần. Chị ấy cười với tôi một cách hào phóng, dẫn tôi đến văn phòng tổng giám đốc bằng thái độ thân thiện.

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ trông thấy một sếp Nghiêm đang ngồi nghiêm túc xử lý công việc. Ấy vậy mà cảnh tôi nhìn thấy lại là một người đàn ông ăn mặc thoải mái, cổ áo hơi mở đang cầm gậy đánh bida.

Phòng làm việc của anh ta cực kỳ rộng, rộng đến nỗi có thể chia thêm khu giải trí và phòng nghỉ ngơi.

Cathy vừa đưa tôi đến đã nhanh chóng đóng cửa đi ra.

Tôi đặt tập hồ sơ trên tay lên bàn, cẩn thận nói: "Sếp Nghiêm, đây là đồ cần giao cho anh ạ."

Anh ta tùy ý nhìn thoáng qua một cái nhưng lại không nói gì. Thế là tôi lẳng lặng đứng nhìn anh ta chơi bida.

Tôi không biết chơi bida, đây cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn người khác chơi ở khoảng cách gần như thế, tuy vậy nhưng tôi cũng biết anh ta chơi rất tốt.

Mỗi một lần chạm vào bóng đều sẽ rơi xuống lỗ, ghi được điểm số hoàn hảo. Tôi đứng ở một bên, cuối cùng vẫn nể tình mà vỗ tay khen ngợi anh ta. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi rồi khẽ cười, anh ta hỏi một câu: "Có muốn chơi không?"

Tôi thành thật trả lời: "Không chơi, tôi không biết chơi cái này."

"Không biết thì có thể học."

Giọng nói của anh ta rất nhạt nhẽo, lúc đang nói chuyện anh ta cầm quả bóng đã rơi trong lỗ lên rồi đặt lên bàn bida một lần nữa, không quá để tâm hỏi tôi: "Em có muốn học không? Tôi dạy cho em."

"Không cần đâu sếp Nghiêm, không cần ạ. Tôi đến đây để giao đồ."

Tôi liên tục xua tay, sau đó lại nói: "Tiện thể tới lấy đ ĩa CD của tôi luôn."

Anh ta đặt cây cơ xuống rồi đi về phía bàn làm việc, lấy đồ mà tôi cần từ trong ngăn kéo ra.

Lúc giơ tay nhận đồ tôi có nhìn thoáng qua mặt đ ĩa, quả nhiên là phim hành động.

Cũng may còn chưa bị bóc ra, vẫn còn bán được.

Tôi bỏ nó vào trong túi xách, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tự đang nhìn tôi, anh ta buồn cười hỏi: "Em có biết đó là cái gì không?"

"Tôi biết chứ."

"Xem rồi sao?"

"Chưa có xem."

Tôi thành thật lắc đầu: "Bạn trai tôi không cho tôi xem, anh ấy nói bóc ra xem thì sẽ không bán được nữa."

Đương nhiên nguyên văn Dương Tiếu nói không chỉ có như thế, anh nói phim này không hay, em còn nhỏ, đợi em hai mươi tuổi rồi tính tiếp.

Không thể không nói, Dương Tiếu là một người vô cùng ngây thơ.

Anh nằm trên một giường với tôi suốt cả năm trời nhưng quả thật anh không hề làm bất cứ chuyện gì.

Khi đó tôi cực kỳ bất mãn, cứ có cơ hội là lại bò lên người anh, anh nắm lấy cổ tay của tôi, lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi: "Em thành thật tí xem nào, em còn quá nhỏ, còn là vị thành niên kia kìa."

Tôi lầm bầm: "Anh giả vờ cái gì, ở chỗ mình con gái mười bảy tuổi đã lấy chồng sinh con rồi cơ mà."

Vẻ mặt của Dương Tiếu hơi trầm xuống, anh vỗ đầu tôi rồi nói: "Thúy Thúy, em biết mà, chuyện đó không tốt đẹp gì, bọn họ cũng chẳng có cách nào khác mà thôi."

Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của tôi đột nhiên lại bị anh làm cho suy sụp, tôi vẫn nói thầm: "Cũng có người thật sự hạnh phúc mà anh."

"Đó là vì bọn họ chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nếu có cơ hội đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới thì bọn họ sẽ không cam lòng bị nhốt ở cái nơi như vậy rồi cứ thế mà lấy chồng sinh con đâu."

Tôi ôm eo Dương Tiếu, rúc vào trong lòng anh im lặng không nói gì.

Đúng vậy, nào có ai cam tâm sống những ngày tháng như thế. Chỉ là tôi và Dương Tiếu may mắn hơn những người khác, có thể trốn ra ngoài được mà thôi.

Bởi vì cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể trốn đi.

Có những chiếc lò xo bị đè ép đến nỗi hoàn toàn báo hỏng, có chiếc lò xo sắp bị đè đến đáy lại đột nhiên được gỡ một phần gánh nặng xuống, khiến nó có một cơ hội để th ở dốc rồi sau đó lại tiếp tục bị đ è xuống thấp hơn, cứ thế mà vòng đi vòng lại.

Có chiếc lò xe ngay từ lúc sinh ra đã bị kìm sắt kẹp lại, trực tiếp bị kéo thành một sợi dây kẽm.

Đề tài này rất nặng nề, nói thật thì tôi vô cùng không thích nghe Dương Tiếu nhắc tới nó. Nó sẽ khiến tôi nhớ đến rất nhiều chuyện không vui, chuyện đau buồn và cả chuyện khiến tôi sợ hãi.

Cho nên tôi và Dương Tiếu bình an vô sự đến tận khi mười tám tuổi trôi qua.

Có một ngày tôi nhào vào lòng anh, rướn người ghé vào tai anh thì thầm: "Anh trai ơi, em thật sự không nhỏ, anh kiểm tra đi là biết."

Khuôn mặt anh đỏ đến tận mang tai, đôi tay đặt lên thắt lưng của tôi: "Anh nói trước đấy nhé, anh không có kinh nghiệm đâu, em đừng chê cười anh."

Tôi nói: "Em cũng không có kinh nghiệm, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau nghiên cứu thảo luận đi."

Có lẽ do sau này nghiên cứu thảo luận quá kịch liệt, lúc tôi đề nghị mua một cái DVD về nhà để xem phim thì anh đã lập tức phản đối: "Con nít con nôi xem cái gì mà xem, đợi em hai mươi tuổi rồi tính tiếp."

Anh nói: "Em nhìn anh là được rồi, anh còn chưa đủ cho em xem à?"

Tôi bất mãn trả lời: "Em có nói xem phim hành động đâu, mua về xem mấy phim chiếu rạp bình thường cũng được mà."

"Không được, anh mà không có nhà là em sẽ xem lén cho coi."

"Em không xem lén đâu."

"Em sẽ, lúc bán đ ĩa em cũng bảo người ta về nhà xem lén còn gì."

"Em lớn rồi!"

"Mới thành niên, đợi thêm hai năm nữa rồi nói."

"Tại sao phải đợi, em không phục!"

"Xem mấy cái đó chỉ tổ hại em thôi."

Vẻ mặt Dương Tiếu đầy u oán, đỡ eo mắng một câu: "Mẹ nó, còn hại cả anh nữa!"

11

Vừa lấy được lại đ ĩa CD từ chỗ Nghiêm Tự, tôi định bụng đi về nhà luôn. Ai ngờ trợ lý Cathy của anh lại mang hai ly cà phê vừa mới pha vào. Trên bàn tiếp khách có một đ ĩa trái cây và mấy món bánh ngọt, nhìn trông rất ngon miệng.

Nghiêm Tự cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, vô cùng tự nhiên dẫn tôi đến chỗ ghế sô pha tiếp khách, ra hiệu để tôi ngồi xuống.

Tôi cũng ngại từ chối, còn nghĩ là chắc anh ta có lời gì muốn tôi chuyển lại với sếp Cù. Kết quả vừa ngồi xuống thì điện thoại của anh ta đã vang lên, anh ta đi qua một bên nghe điện thoại.

Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, giọng nói của anh ta nghe hơi lạnh lùng và có chút mỏi mệt, đoạn sau còn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Tôi cũng đã phải đợi rất lâu, chỉ đành cầm ly cà phê Cathy đưa cho tôi lên uống thử một ngụm, khi nãy chị ấy nói có cho thêm sữa và đường vào vì sợ tôi uống không quen.

Tôi xin thề rằng đây là lần đầu tiên trong đời tôi uống cà phê. Tôi biết cà phê rất đắng nhưng lại không ngờ là nó đắng đến như vậy. Cho nên tôi vừa uống một ngụm cà phê vào miệng thì đã lập tức phun ra ngoài.

Nghiêm Tự đang nghe điện thoại cũng quay đầu sang nhìn tôi, tôi luống cuống tay chân lấy giấy từ trong túi ra để lau chùi sạch sẽ.

Anh ta đi về phía tôi, vừa nói chuyện với người khác vừa tiến tới đứng trước mặt tôi. Ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã chợt vươn tay ra lau một cái vào khóe miệng của tôi.

Hành động kia không những khiến tôi sửng sốt mà ngay cả anh ta cũng đột nhiên sững sờ.

Anh ta lập tức cúp điện thoại rồi nói với tôi: "Ngại quá, tôi bị OCD (*)."

(*) Rối loạn Do Ám ảnh Thúc đẩy (OCD) là một chứng rối loạn âu lo. Người bị chứng OCD thấy những tư tưởng hay hình ảnh đáng lo ngại lập lại liên tiếp có thể thúc đẩy họ phải làm đi làm lại làm một vài việc nào đó. Ý nghĩ hay hình ảnh đáng lo ngại được gọi là "ám ảnh".

Khuôn mặt của Nghiêm Tự rất bình tĩnh, tôi vội vàng nói: "Không sao đâu, sếp Nghiêm ơi tôi có thể đi về rồi chứ?"

"Ăn chút trái cây rồi về, tôi đặc biệt để người ta chuẩn bị đấy."

Cái câu đặc biệt để người ta chuẩn bị này làm tôi chẳng hiểu ra sao, cũng không rõ ràng ý của anh ta lắm.

Nghiêm Tự nói xong liền ngồi xuống, cũng bảo tôi ngồi xuống rồi ăn.

Anh ta bảo tôi ăn ít trái cây rồi hãy đi, tôi nghĩ nếu mình không ăn thì dường như quá không nể mặt anh ta, thế nên cũng ngồi xuống và còn thật sự cầm nĩa ăn trái cây trên bàn.

Một là tôi muốn ăn nhanh cho xong, ăn xong là có thể đi về rồi.

Hai là mấy thứ trái cây này quả thực rất ngọt và cũng rất thơm, có mấy thứ tôi còn chưa từng ăn bao giờ.

Vì vậy tôi ăn từng miếng một, nghiêm túc ăn hết sạch đ ĩa trái cây đó.

Nghiêm Tự vẫn ngồi ở bên cạnh, anh ta im lặng nhìn tôi ăn trái cây mà không nói gì cả. Trông tâm trạng anh ta có vẻ khá tốt, chẳng biết vô tình hay cố ý mà ngón cái cứ xoa vuốt vào nhau, đôi mắt kia sâu thăm thẳm.

Ánh mắt của anh ta khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.

Tôi nhíu mày, vừa mới định nói là tôi ăn xong rồi, có thể về được chưa thì anh ta đã lên tiếng trước. Anh ta bình tĩnh hỏi: "Bạn trai của em tên là Dương Tiếu à?"

Lúc này anh ta lại đột nhiên nhắc đến Dương Tiếu nên tất nhiên là tôi không thể rời đi ngay được rồi. Bởi vì hình như anh ta rất có hứng thú với Dương Tiếu, anh ta hỏi khá nhiều thứ liên quan đến anh ấy.

Mà tôi thì cảm thấy hứng thú với việc anh ta đột nhiên "cảm thấy hứng thú", chẳng biết tại sao anh ta lại chợt hỏi tôi về Dương Tiếu.

Mà dù có là lý do gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã mau chóng ý thức được rằng anh ta coi thường anh.

Lúc nghe tới chuyện anh bày sạp bán đ ĩa CD ở đầu cầu thì anh ta hơi nhếch miệng lên, khóe môi có chút giễu cợt nhè nhẹ.

Phát hiện này làm tôi cảm thấy rất bực mình.

Tôi nói với anh ta: "Bạn trai tôi cực kỳ cố gắng, cũng vô cùng cầu tiến. Trong mắt tôi anh ấy là người tốt nhất, cũng là người yêu tôi nhất. Tôi không biết sếp Nghiêm có ý gì nhưng anh không cần coi thường anh ấy như vậy, cũng không cần phải coi thường tôi. Dù sao chúng tôi cũng chẳng nợ nần gì anh, cũng chẳng phải là nhân viên của anh."

Nghiêm Tự hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của tôi.

Thấy tôi không vui lắm, anh ta chợt bật cười một tiếng rồi cũng thẳng thắn thừa nhận: "Xin lỗi em, tôi không có ý coi thường em, những tôi quả thực chướng mắt hắn ta."

Tôi nhíu mày, trợn mắt nhìn anh ta.

Anh ta nhếch miệng cười nói: "Thúy Thúy, em trẻ tuổi, xinh đẹp, cứng cỏi. Em nên có một tương lai tốt đẹp hơn chứ không phải là đi rửa chén đ ĩa trong khách sạn cho người ta, càng không phải là đi bày sạp ở đầu cầu rồi chật vật chạy trốn trật tự đô thị. Em cảm thấy bạn trai em tốt nhất, cảm thấy tình yêu tối thượng, đó là bởi vì em còn nhỏ và chưa trải qua nhiều thứ hơn thế."

"Một khi con người ta hiểu ít thì sẽ giống như là anh lùn xem hội vậy. Người đứng đằng trước cười thì em cũng cười, đôi mắt của em chẳng hề nhìn thấy và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cười. Mãi cho đến rất nhiều năm sau em tỉnh ngộ, lúc đó em mới phát hiện ra khi ấy thứ khiến bọn họ cười là vở kịch kia, còn em lại đang cười chính bản thân mình."

Nghiêm Tự nhìn tôi, vẻ mặt biếng nhác, giọng nói hững hờ.

Lông mày của tôi nhăn càng sâu hơn: "Sếp Nghiêm, trình độ văn hóa của tôi không cao, rốt cuộc là anh muốn nói cái gì vậy? Anh nói thì nói rõ ràng chút đi."

"Hắn ta không thể cho em những thứ mà em cần, vậy thì không nên làm trễ nải em. Để cho một con ve thú vị chết giữa ngày hè mà không có cơ hội nhìn ngắm tuyết rơi sẽ khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc."

Anh ta điều chỉnh tư thế ngồi, mỉm cười nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi có thể cho em một khoản tiền, em rời khỏi anh ra rồi đến bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em một cuộc đời rộng lớn hơn."

Lời này của anh ta thật sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi trực tiếp đứng lên, không thể tin được mà nói: "Anh...muốn bao nuôi tôi sao?"

"Đừng nghĩ dơ bẩn như vậy, là muốn bồi dưỡng em."

Ánh mắt của anh ta thản nhiên liếc tôi một cái: "Đối với em đây là một cơ hội để thay đổi số phận, em sẽ trở thành người ngồi xem kịch ở đằng trước, cũng sẽ trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, trên con đường tới thành công ấy em chỉ cần bỏ qua chút ít cặn bã là được. Em thông minh như vậy nên hẳn sẽ biết phải lựa chọn thế nào mới tốt cho em."

"Tại sao lại là tôi?"

"Không tại sao cả, có đôi khi duyên phận giữa người với người chỉ là tôi liếc nhìn một cái, tôi muốn kéo em một lần. Cũng có lẽ chỉ là cảm giác tâm huyết dâng trào vào ngay giờ phút này, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả."

"Anh định dùng bao nhiêu tiền để mua đứt tôi?"

Tôi lấy lại tinh thần sau cú sốc bất ngờ này, không thể tưởng tượng nổi mà cười một tiếng.

Nghiêm Tự cao cao tại thượng, vẻ mặt hơi phức tạp: "Hai trăm nghìn tệ, đây là cái giá mà hiện tại em có thể có được."

Anh ta là doanh nhân, mà doanh nhân thì đã quen với việc dùng tiền để đo lường hết thảy mọi thứ.

Nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Như anh ta đã nói, tôi trẻ tuổi, cứng cỏi, cho dù có là anh lùn xem hội thì Hà Tiểu Thúy mười chín tuổi cũng bằng lòng. Anh ta là thứ gì mà dám chỉ trỏ vào cuộc đời của tôi và Dương Tiếu.

Tôi nhếch miệng cười với anh ta, nụ cười kia tràn đầy ác ý: "Sếp Nghiêm, Dương Tiếu không phải là cặn bã của cuộc đời tôi, tôi có thể nỗ lực làm mọi thứ vì anh ấy, dù có phải trả giá mạng sống này cũng không sao. Anh có tin không?"

Nghiêm Tự nhíu chặt lông mày lại.

Tôi tiếp tục nói: "Anh cứ thỏa thích chế giễu chúng tôi đi, anh thích cười thế nào thì kệ anh. Đúng là tôi tôn sùng tình yêu tối thượng, vừa não tàn vừa ngu xuẩn đấy, nhưng tôi vui vẻ bằng lòng làm mọi thứ. Tốt nhất là anh cứ cười chúng tôi mãi đi, bởi vì tôi và Dương Tiếu trừ tiền ra cái gì cũng có, còn anh thì khác, ngoài tiền ra anh chẳng có thứ gì cả!"

Vĩnh viễn không nên chọc tức một cô gái đã trẻ tuổi lại còn nóng tính, cũng không cần cố gắng giảng giải đạo lý của bạn cho cô ấy nghe. Cuộc đời của cô ấy còn cần chính cô ấy phải tự mình xông xáo, tự mình hiểu rõ.

Cô ấy là nghé con mới sinh, dù có bị đâm đ ến đầu rơi máu chảy cũng sẽ không bao giờ hối hận vì mỗi bước chân mà mình đã đi qua.

Dưới vẻ mặt hơi thay đổi của Nghiêm Tự, tôi cười khinh thường với anh ta một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi đây.

Cái gì mà đáng tiếc khi ve sầu không được thấy tuyết rơi, nói chuyện tào lao.

Một con ve sầu mùa hạ, anh ta cứ nhất định bắt nó phải đi xem tuyết rơi, đúng là ăn no rửng mỡ.

Sau hôm đó có tới nửa năm tôi không gặp lại Nghiêm Tự. Đương nhiên tôi cũng không nói chuyện này với Dương Tiếu. Cứ như thể chuyện nhỏ kia chưa từng xảy ra, tất cả mọi người đều trở về đúng vị trí của mình.

Anh ta vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Đường Nông, vẫn là kẻ đứng trên cao nhìn xuống mọi người.

Còn tôi vẫn là nhân viên phục vụ trong khách sạn.

Hai đường thẳng song song lẽ ra nên kéo dài dọc theo quỹ đạo vốn có của nó. Mãi cho đến cuối năm ấy tập đoàn của bọn họ bao nguyên khách sạn, cử hành một bữa tiệc họp thường niên ở đây.

Cách nửa năm tôi lại gặp anh ta một lần nữa.

Sếp Nghiêm cứ như trung tâm vũ trụ, bên cạnh luôn có rất nhiều người vây quanh. Anh ta vẫn giống y hệt như ngày xưa, âu phục phẳng phiu, mặt mày sắc bén, vừa tự phụ vừa xa cách.

Bữa tiệc họp thường niên của bọn họ vô cùng thành công, cũng vô cùng náo nhiệt, còn mời được cả vài minh tinh đang nổi tiếng tới tham gia.

Chúng tôi đứng ở lối vào sảnh tiệc, lúc đi ngang qua người tôi anh ta đang nói chuyện vui vẻ với một nữ minh tinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nửa năm trước tôi buông lời hung ác trong phòng làm việc của anh ta, nói xong quả thực vô cùng sảng khoái nhưng sau đó tôi cũng đã lo lắng một thời gian dài.

Anh ta là bạn bè của sếp Cù, tôi sợ trong lúc nóng giận anh ta sẽ làm khó dễ tôi, khiến tôi mất đi công việc này.

Nhưng may là anh ta không phải là người như thế.

Phần sau của bữa tiệc thường niên này đã xảy ra một vài sự cố. Ngay lúc Nghiêm Tự lên sân khấu đọc bài phát biểu, có một người đàn ông cũng mặc tây trang ngồi dưới khán đài đã lợi dụng cơn say đứng phắt lên rồi kiêu ngạo đập bàn.

Gã ta tên là Nghiêm Khải Luân, cũng được coi là anh họ của Nghiêm Tự, là đứa cháu trai thứ ba của ông Nghiêm Hạc Anh. Bây giờ gã đang giữ chức vụ giám đốc ở Đường Nông và cũng là người thừa kế của nhà họ Nghiêm.

Gã ta cực kỳ kiêu ngạo, gã chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Tự mà mắng: "Thằng nhóc mày là cái gì mà dám nói, dựa vào đâu mà tất cả mọi thứ đều phải nghe theo mày!"

Khi nãy ở trên sân khấu Nghiêm Tự đã tuyên bố một vài quyết sách điều động vào năm sau của tập đoàn, mấy quyết sách này khiến cho Nghiêm Khải Luân bất mãn.

Có lẽ là oán hận đã chất chứa lâu ngày nên gã ta mới không nhịn được mà bộc phát luôn trong dịp này.

Tôi nhìn thấy Nghiêm Tự đứng trên sân khấu vẫn duy trì biểu cảm thờ ơ, chỉ hơi khẽ nhướn mày nhìn gã ta.

Anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ cứ thế mà nhìn gã, khóe miệng thấp thoáng nụ cười trào phúng.

Nghiêm Dục, trưởng tôn của nhà họ Nghiêm và cũng là anh trai ruột của Nghiêm Khải Luân lập tức đứng dậy cho gã một bạt tai, đuổi gã ra khỏi sảnh tiệc.

Một cái tát này dường như đã khiến Nghiêm Khải Luân tỉnh rượu, gã ta tức giận bỏ đi.

Trò khôi hài đã qua, tất cả mọi người ngầm hiểu với nhau, tiếp tục sôi nổi mời rượu qua lại.

Đương nhiên là tôi không thể hiểu được những ân oán hào môn này, tôi chỉ cần phụ trách tốt công việc của mình, cung cấp phục vụ tốt nhất đến khách hàng là được.

Chẳng mấy chốc công việc của tôi đã tới rồi.

Chị Cathy mà tôi đã từng gặp một lần ở tòa nhà Hải Vân tìm tôi, chị ấy đưa cho tôi một ly trà giải rượu, nói rằng sếp Nghiêm của họ uống nhiều quá nên đang nghỉ ngơi trong phòng ở lầu trên, bảo tôi mang ly trà này lên đó giúp chị ấy.

Cathy vô cùng bận rộn, tôi nghe thấy có người đang gọi chị.

Chị ấy vỗ vai tôi, nói rằng nhờ hết vào cô Hà rồi rời đi.