Xuyên Nhanh: Ở Các Thế Giới Làm Con Gái Cá Mặn Của Các Đại Lão

Chương 13: Giáo bá

“Bé Thiên, đến giờ đi ngủ rồi.”

Dư Thiên ôm bụng tựa vào sô pha: “Cháu chưa buồn ngủ.”

Lần trước cô bé bị sốt nên ngủ rất lâu, hồi chiều đi mua sắm về cũng ngủ một giấc. Hơn nữa, Dư Thiên ăn nhiều bánh sữa chua nướng quá, bây giờ bụng vẫn hơi no nên không ngủ được.

Phu nhân Ôn Linh tỏ ra hiểu rõ: “Vậy được rồi, chúng ta chờ ba cháu về rồi ngủ tiếp nha.”

10 giờ đêm, Tại Dã về nhà.

Phu nhân Ôn Linh đi đến cạnh cửa: “Về rồi à, bé Thiên đang đợi con về ngủ chung đấy, đứa bé này rất ỷ lại con, phải chờ con về mới chịu đi ngủ.”

Biểu cảm của Tại Dã khá bất ngờ, dường như rất vui vẻ nhưng cậu lại tỏ vẻ rất bình thường, nói: “Con chăm cô bé mấy ngày rồi, không có con ngủ cùng thì không quen.”

Ôn Linh: “Đúng vậy.” Nhìn cậu như vậy bà ấy chỉ thấy buồn cười.

Tại Dã đi đến trước sô pha, chắn tầm mắt của Dư Thiên.

Dư Thiên: “?”

Cô bé vừa định nghiêng đầu xem, cả người đã bị vòng qua nách ôm lên.

Một người đàn ông đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa mà cả người đầy mồ hồi thì vẫn bốc mùi như bình thường thôi. Dư Thiên bị Tại Dã đầy mùi mồ hôi ôm lên, cô bé muốn lùi ra sau nhưng lại bị cậu kéo về.

“Nghe kỹ đây, nếu sau này có ai bắt nạt nhóc thì nhất định phải nói với tôi.” Tại Dã nghiêm túc dặn dò.

Dư Thiên giãy dụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi cái ôm đầy mùi mồ hôi của nam sinh cấp ba, cô bé lắc đầu: “A a a a!”

Vẻ mặt Tại Dã bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Nhóc mới hai tuổi, sao lại bắt đầu phản nghịch nhanh thế?”

Dư Thiên: “A a a a!”

Phu nhân Ôn Linh nghe thấy tiếng động bước đến đây, ôm lấy Dư Thiên từ trong ngực con trai, tống cổ cậu đi tắm rửa.

Anh đẹp trai tắm rửa sạch sẽ xong quay lại ghế sô pha, một tay tắt TV, một tay ôm cô bé lên: “Đi ngủ thôi.”

Phu nhân Ôn Linh hỏi Dư Thiên hai lần thì cô bé đều nói không ngủ được, nên Tại Dã chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xách Dư Thiên lên, cô bé cũng không giãy giụa. Chủ yếu là do chương trình trên TV vừa kết thúc mà thôi.

“Được rồi, bây giờ nhắm mắt lại.”

Dư Thiên nằm bên cạnh, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Tại Dã đợi mười phút, lặng lẽ mở mắt nhìn, thấy hình như cô bé ngủ rồi thì lén ngồi dậy, cầm điện thoại đeo tai nghe bắt đầu chơi game.

Người trẻ tuổi không ngủ sớm như vậy, chơi mấy ván rồi ngủ sau.

Tình hình chiến đấu trong trò chơi rất kịch liệt, Tại Dã dần dần quên mất bên cạnh còn có một đứa bé đang ngủ, bị đồng đội đâm sau lưng, cậu không nhịn được mắng hai câu thô tục: “****! ***!”

Nói xong, dường như Tại Dã cảm nhận được điều gì đó, cậu nhìn sang bên cạnh, đối diện với đôi mắt trong veo của Dư Thiên. Trong bóng đêm, cặp mắt to của cô bé sáng lên như mắt mèo.

Tại Dã giật mình, trượt tay sử dụng nhầm kỹ năng.

Lúc này, lại nghe Dư Thiên nói: “***!”

Điện thoại của Tại Dã rớt xuống sàn, lấy tay che miệng cô bé: “Không được học theo!”

Nhưng trẻ con là một tờ giấy trắng, học tập mọi thứ xung quanh là tính cách trời sinh của bọn nhỏ. Dư Thiên thấy cậu như vậy, vui sướиɠ lặp lại một lần nữa.

Tại Dã buông tay: “Thôi, nếu sau này có người bắt nạt nhóc thì cứ mắng hắn như vậy.”

Cậu cầm điện thoại lên chơi game tiếp, Dư Thiên bò ra khỏi ổ chăn, ngồi xổm bên cạnh thò đầu qua nhìn cậu chơi game. Nhìn một lúc, cô bé dựa đầu vào tay cậu.

Ngón tay Tại Dã nhanh chóng chuyển động. Thấy dáng vẻ tập trung của cô bé, đột nhiên cậu đưa điện thoại đến trước mặt Dư Thiên: “Nhóc chơi đi.”

Dù sao ván này đồng đội đều nạp mạng hết rồi, một mình cậu cũng không có cách nào đảo ngược tình thế.

Dư Thiên vươn ngón tay ra chọc lung tung, một bên tai nghe của Tại Dã truyền đến giọng nói của người đồng đội nào đó, là nam sinh cao gầy cùng chơi bóng với cậu. Giọng điệu của cậu ta rất thảm thiết: “Anh Dã, anh bị sao vậy, sao đột nhiên lại khiêu vũ trên đường? Tuy ván này thua chắc rồi nhưng cũng không cần tự sa ngã như vậy chứ!”

“Anh Dã, anh đánh bằng chân à?!”

Tại Dã làm lơ trước sự hoảng sợ khó hiểu của cậu ta, dịch ngón tay nhỏ xíu của Dư Thiên sang một chút, chỉ dạy: “Sang bên này.”

Nhưng cô bé nhanh chóng mất đi hứng thú với trò chơi này, Tại Dã đánh một ván nữa, phát hiện đứa nhóc đã dựa vào người cậu ngủ say.



Ban ngày có phu nhân Ôn Linh trông trẻ nên cuối cùng Tại Dã cũng có thể đến trường. Cậu chưa bao giờ cảm thấy đến trường là chuyện thoải mái như thế.

Nhưng cuộc sống như vậy không kéo dài quá lâu, bởi vì người chồng hiện tại của phu nhân Ôn Linh chuẩn bị đưa con trai thứ hai về nước. Đến lúc đó một nhà ba người bọn họ sống với nhau, Tại Dã không muốn tiếp tục ở lại làm khách.

Sau khi ba mẹ ly hôn, Tại Dã ra nước ngoài sống với mẹ một kỳ nghỉ hè. Lúc ấy em trai cùng mẹ khác ba Lộ Lãng của cậu mới ba tuổi, Tại Dã cảm thấy đó là một đứa nhóc hư hỏng đáng ghét. Vì vậy cậu chỉ mới ở chơi hơn mười ngày đã đòi quay về, hơn nữa sau này không chịu đến chỗ mẹ nghỉ hè nữa.

Tại Dã không gặp Lộ Lãng mấy năm rồi, chỉ biết thằng bé này được ba mẹ cưng chiều thành tiểu ma vương.

Hôm nay cậu tan học về, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu của em trai.

Tại Dã cõng cặp sách bước nhanh vào phòng, nhìn thấy một bé trai chín tuổi cầm cái chén nhỏ màu hồng nhạt mà Dư Thiên dùng để ăn trái cây, còn cô con gái hai tuổi của mình thì đứng trên sô pha, tay cầm một cây vợt muỗi, bang một tiếng đánh vào mặt bé trai.

Vừa rồi Lộ Lãng bị đánh mông nên la to, đột nhiên Dư Thiên ném vợt muỗi đi, ngửa mặt lên trời khóc lớn.

Nếu Tại Dã không thấy cảnh vừa nãy thì chắc chắn cậu sẽ cảm thấy cô bé bị bắt nạt thảm thiết nên mới khóc đến nỗi này.

Tiếng khóc thu hút sự chú ý của phu nhân Ôn Linh đang bận rộn trên lầu, bà ấy vừa thấy cảnh này thì vội vàng ôm Dư Thiên lên, vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi: “Bé Thiên nhà mình bị sao vậy, chú nhỏ bắt nạt cháu phải không, thằng bé không ngoan, chúng ta đánh chú nhỏ nhá!”

Nói xong giả vờ đánh tay Lộ Lãng.

Một đứa bé được cưng chiều đến nỗi không biết trời cao đất dày như Lộ Lãng sao có thể chịu nổi sự đối xử này, lập tức liều mạng khóc to như Dư Thiên. Nhưng thằng bé càng khóc to càng ồn ào, còn Dư Thiên càng lúc càng nhỏ giọng, cực kỳ đáng thương.

Mặc dù Tại Dã đã chứng kiến cảnh cô bé đánh người khác xong rồi khóc lớn cũng không khỏi cảm thán: Thằng nhãi Lộ Lãng này đúng là ngứa đòn, dám bắt nạt con gái cậu.

Hiển nhiên phu nhân Ôn Linh cũng nghĩ vậy, bà ấy nghiêm khắc nói với con trai út: “Con đừng dọa bé Thiên, cô bé là cháu gái của con, bé Thiên mới hai tuổi, con lớn hơn cô bé nhiều như vậy, lại là trưởng bối, sao lại cướp đồ của cô bé?”

Tại Dã cảm thấy những lời này rất quen tai, lúc trước mỗi lần thằng nhãi Lộ Lãng này cố ý khóc lóc hãm hại cậu, người lớn trong nhà cũng nói như vậy, tuy giọng điệu ôn hòa hơn một chút nhưng ý chính đều là cậu lớn tuổi hơn, không nên so đo với đứa em trai khác ba vẫn còn nhỏ tuổi.

Tại Dã vẫn nhớ lúc ấy cậu bị mắng, thằng bé Lộ Lãng đứng phía sau cực kỳ đắc ý làm mặt quỷ. Bây giờ thằng bé này cũng bị mắng như vậy, chỉ có thể nói là phong thuỷ thay đổi..

Đột nhiên Lộ Lãng tức giận ném chén bột của Dư Thiên, rơi vỡ chia năm xẻ bảy.

Tại Dã yên lặng nhìn tình hình hỗn loạn này, đồng tử co rút lại.

Mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, văng xuống bên chân cậu. Trong mắt Tại Dã chợt hiện lên sự táo bạo và sương mù, bị cậu mạnh mẽ kìm nén lại.

Bình thường Tại Dã là anh đẹp trai không thích nói chuyện nhưng hôm nay hình như cậu có vẻ yên lặng hơn ngày thường. Trên bàn cơm, người chồng thứ hai của phu nhân Ôn Linh Lộ Hỉ Thư đã trở lại, ông ấy là con lai Hoa kiều, vẻ ngoài rất tuấn lãng, tính cách cũng rất hào phóng.

Lộ Lãng giận dỗi, không ngừng gây ra tiếng vang, phu nhân Ôn Linh mắng thằng bé hai câu, Lộ Hỉ Thư làm người giảng hòa giữa hai mẹ con, nhanh chóng dỗ dành con trai, đồng ý cuối tuần sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi.

Ánh mắt Ôn Linh nhìn hai ba con cũng rất dịu dàng, nhưng bà ấy nhanh chóng nhớ ra cái gì, nhìn sang Tại Dã.

“Tại Dã, ăn cánh gà đi, đây là món con thích nhất mà?” Bà ấy nói.

Trên bàn cơm chỉ có Dư Thiên mới hai tuổi ăn chăm chú nhất. Cô bé khóc một trận làm Lộ Lãng náo loạn rất lâu, còn cô bé khóc xong thì thôi, mắt không đỏ, thoải mái xem TV ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là bây giờ, trên miệng dính đầy nước sốt.

Vốn dĩ Tại Dã không muốn ăn nhưng thấy cô bé như vậy, cậu cũng yên lặng gặm hết nửa mâm cánh gà.

Ăn cơm xong, phu nhân Ôn Linh muốn tìm con trai lớn tán gẫu một chút, thấy cậu đang dọn đồ trong phòng, trong rương hành lý là đống quần áo của Dư Thiên bị xếp lộn xộn.

“Con dọn đồ làm gì vậy, không phải đã nói là hai đứa sẽ ở với mẹ sao?”

“Con chỉ nói là ở tạm một thời gian thôi, bây giờ chồng con của mẹ đến rồi, con nên về nhà.” Tại Dã rất bình tĩnh.

Phu nhân Ôn Linh khá luống cuống: “Nhưng con phải đi học, con chăm sóc bé Thiên kiểu gì? Nếu con không muốn sống với mẹ thì ban ngày để bé Thiên ở đây cho mẹ trông, con cứ đến trường, tan học rồi đến đây đón cô bé?”

Tại Dã lắc đầu: “Không cần đâu, con sẽ thuê bảo mẫu.”

Phu nhân Ôn Linh sửng sốt: “Bảo mẫu? Nhưng con...”

Tại Dã không muốn nói nhiều, chỉ giải thích đơn giản: “Sớm muộn gì cũng phải thuê, con sẽ chú ý.”

Tại Dã đã quyết định thì chắc chắn sẽ không giữ cậu ở lại được. Ôn Linh hiểu rõ tính cách của con trai mình nhưng do khoảng thời gian này sống chung rất ổn nên đáy lòng bà ấy có hơi mong chờ, bây giờ không được như thế thì cảm thấy rất thất vọng.

Cứ như vậy, Tại Dã mang theo Dư Thiên quay về căn nhà đã xa cách mấy ngày.

Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, không bật đèn, cả căn nhà có vẻ rất lạnh lẽo. Không có gối ôm sô pha mềm mại, đồ trang trí xinh đẹp, ánh đèn xanh ấm áp, cũng không có người mẹ dịu dàng nói chuyện và làm đồ ăn cho cậu.

Tại Dã buông Dư Thiên xuống, cất đồ của cô bé vào phòng.

Mở một ngăn tủ đã lâu chưa đυ.ng đến, Tại Dã lấy ra một cái hộp. Trong hộp đựng một cái ly màu vàng, là một trong số ít những thứ cậu mang theo khi rời khỏi căn nhà trước đây.

Nhìn qua cái ly này không có chỗ nào đặc biệt, nhưng nó là thứ do phu nhân Ôn Linh tự tay làm.

Thời trẻ Tại Diên và Ôn Linh tự do yêu đương, vì muốn kết hôn với Ôn Linh, Tại Diên từ chối đối tượng liên hôn do gia đình lựa chọn. Sau khi hai người họ kết hôn đã trở thành một cặp đôi được mọi người trong giới hâm mộ. Ôn Linh thích sưu tầm dụng cụ ăn uống và chén trà, Tại Diên cũng tặng cho bà ấy rất nhiều.

Ôn Linh từng đi trải nghiệm tham quan xưởng chế tạo ấm chén, rất hứng thú kéo chồng con cùng làm một bộ ly gồm ba cái, cái màu đỏ của bà ấy, cái của Tại Diên có màu lam, cái màu vàng chanh ấm áp còn lại là của Tại Dã.

Tuy cái ly được nung xong không tinh xảo lắm nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt, sau đó gia đình ba người bọn họ luôn dùng bộ ly này.

Sau đó Ôn Linh biết việc Tại Diên nɠɵạı ŧìиɧ, bà ấy sụp đổ, lúc cãi vã với Tại Diên, bà ấy tự tay quăng vỡ hai cái ly màu đỏ và lam.

Lúc ấy mảnh sứ vỡ nát lăn xuống bên chân Tại Dã mới 6 tuổi, hàm ý gia đình của cậu đã chia năm xẻ bảy như cái ly này.

Cuối cùng chỉ còn lại một cái ly màu vàng.

Tối nay cậu nhìn thấy phu nhân Ôn Linh và chồng con của bà ấy dùng chung một bộ dao nĩa màu hồng, bà ấy vẫn giữ thói quen này. Tuy bộ ly trước đây đã vỡ nát nhưng bây giờ bà ấy đã tìm được một bộ mới.

Tại Dã nhắm mắt, đặt cái ly màu vàng trong tay về chỗ cũ, đẩy sâu vào ngăn tủ.