6.
Bởi vì uống bia nên sáng hôm sau tôi ngủ quên, đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng.
Bèn tìm một người bạn có quen biết xin giúp đỡ, thế là tôi dứt khoát tiếp tục nằm xuống ngủ nướng.
Đang ngủ thì có một cuộc điện thoại từ WeChat lại đánh thức tôi, tôi mơ mơ màng màng ấn nghe, há miệng định mắng.
“Cậu……”
Kết quả đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Khương Kỳ, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
F.u.c.k? Du Dạng?
Tôi giật mình mở mắt ra, trên màn hình chính là ghi chú “Sứ giả địa ngục Du mỗ” mà tôi đã đặt cho Du Dạng.
Tôi liền thu liễm ngữ khí: “Có gì không? Vừa nãy tôi đang ngủ.”
“Mua nước cho tôi.” Giọng nói của cậu ta vang lên lần nữa.
Vẫn là câu nói trần thuật không thể chối từ này.
Tôi: &%#*Tôi lấy hết can đảm hỏi cậu ta: “…… Tại sao?”
“Cậu nói xem?” Cậu ta hỏi lại.
Được rồi, được rồi.
Tôi biết rồi, tôi biết rồi!
Chuyện đó khẳng định không đơn giản mà cho qua như vậy!
Tôi nhận mệnh: “Khi nào?”
Giọng Du Dạng không vui: “Cậu không quan tâm đ ến trận đấu bóng rổ giữa khoa bọn tôi và khoa bọn cậu hả?”
Mắc cười chết được, cậu nói đúng rồi đó, đúng là tôi không quan tâm.
Mỗi lần tổ chức thi đấu bóng rổ đều là người với người, đông chết nghẹt. Ở bên ngoài cũng chỉ toàn nhìn thấy đầu người và các cánh tay giơ camera, nếu không phải đắc tội với cậu ta thì còn lâu tôi mới đi.
Nhìn đồng hồ xong, tôi không muốn bò dậy một chút nào.
Du mỗ đáng ghét!
Sau khi xách theo vài chai nước khoáng đến sân bóng rổ, tôi mới nhận ra rằng mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Một số người quay đầu lại nhìn tôi, trong đó còn xen lẫn vài người chỉ trỏ nghị luận.
Bỗng có người quen lặng lẽ kéo tôi sang một bên: “Tiểu Kỳ, nghe nói cậu đã chặn Du Dạng lúc đi vệ sinh hả?”
Tôi:???
Nhìn thoáng qua bạn cùng phòng đang nháy mắt với tôi ở cách đó không xa, tôi cũng đã hiểu được điều gì đó.
Nhỏ này được lắm!
7.
Tuy rằng Du Dạng có tiếng xấu ở bên ngoài nhưng lúc nên đẹp trai thì rất đẹp trai luôn nha.
Chỗ này có hơn phân nửa là nữ sinh đến xem cậu ta, vì vậy…… Chuyện tôi chặn cậu ta ở nhà vệ sinh cũng trở thành tiêu điểm.
Có ánh mắt tò mò, có ánh mắt thán phục, đương nhiên cũng có một số ánh mắt ngập tràn địch ý nhìn tôi.
May mà tôi đã từng lên sân khấu biểu diễn nhiều lần và từng nhìn thấy rất nhiều người nên cũng không đến mức quá e dè.
Du Dạng đánh nhau rất giỏi, chơi bóng rổ cũng giỏi giống vậy. Sau hiệp 1, tôi không thể đếm hết được số điểm mà cậu ta đã ghi bàn.
Hình như mỗi lần bàn tay của cậu ta cầm bóng nhẹ nhàng ném vào rổ là đã có thêm ba điểm tiêu chuẩn. Sau mỗi lần ghi bàn, cậu ta sẽ theo bản năng vén mái tóc ở giữa trán một cái, tùy ý không kềm chế được.
Này cũng quá đẹp trai rồi.
Sau khi kết thúc, khoa của bọn họ giành chiến thắng với tỷ số rất cao. Kỳ lạ là khi khoa của bọn tôi thua, tôi hầu như…… cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.
Thật đáng xấu hổ mà!
Du Dạng lấy một cái khăn lông từ trong tay đội viên quàng lên cổ, nhìn lướt qua đám đông rồi trực tiếp đi về phía tôi.
Thấy cậu ta vươn tay trước mặt tôi, tôi vội vàng đưa nước cho cậu ta: “Nước của cậu.”
“Tốt lắm.”
Du Dạng nhếch môi cầm lấy, ngửa cằm lên uống, từng giọt nước pha lẫn mồ hôi lướt qua yết hầu của cậu ta dưới ánh nắng mặt trời trông cực kỳ gợi cảm mê người.
Mấy nữ sinh ở đằng sau cậu ta ríu ra ríu rít không ngừng.
“Chẳng phải Du Dạng chưa từng uống nước do con gái đưa sao?”
“Cái gì vậy? Dám đi vào nhà vệ sinh chặn người ta lại để tiếp cận, thủ đoạn biếи ŧɦái quá đi mất!”
“Chị à nói nhỏ một chút……”
Giọng nói không lớn không nhỏ vừa hay bị tôi nghe được, chị gái này tính ra cũng đâu có đầu óc, ai đời lại đi vào nhà vệ sinh chặn cửa của trùm trường chứ……
Tôi chỉ là nhầm lẫn thôi mà, nhưng tôi cũng lười giải thích, chỉ im lặng cụp mắt xuống giả vờ như không nghe thấy.
Du Dạng nghiêng đầu liếc bọn họ một cái, “Ai cmn lải nha lải nhải quài vậy?”
Tôi có hơi sửng sốt, cậu ta lại tiếp tục lên tiếng, “Hay là có ai muốn chặn tôi?”
“Được thôi, chỉ cần người đó dám tôi nhất định sẽ hầu hạ.”
Vì thái độ của Du Dạng nên đám nữ sinh đó không dám nói nữa, đầu tôi có chỗ vẫn chưa load kịp chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn cậu ta.
Cậu ta…… Tại sao lại nói đỡ cho tôi?
Du Dạng thản nhiên nhìn tôi một cái: “Yêu tôi hả? Nhìn tôi chằm chằm làm gì.”
Tôi sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Á, không phải……”
Không biết có phải đó là ảo giác của tôi hay không mà hình như qua khóe mắt tôi có thấy cậu ta hơi mỉm cười.
8.
Có lẽ Du Dạng làm đại ca đã quen rồi nên sai sử người khác rất thuận tay, lúc tức giận cũng không hề thở dốc.
Cậu ta đánh từ vòng bảng đến trận chung kết, mỗi trận tôi đều đưa nước cho cậu ta.
Cuối cùng liền biến thành một cảnh tượng rất kỳ lạ như thế này, chỉ cần Du Dạng thi đấu, tôi đều cầm theo một chai nước khoáng yên tĩnh đứng ở ngoài sân chờ cậu ta giải lao thì sẽ đưa nước cho cậu ta.
Cố tình hết lần này đến lần khác Du Dạng lại không uống nước do nữ sinh khác đưa, nhất định phải là tôi đưa cho cậu ta mới chịu.
Dần dà trong trường có lời đồn rằng tôi và Du Dạng đang quen nhau, trong trường cũng bắt đầu lan truyền câu nói này:
“Ê, cậu có người mình thích không? Nếu có thì vào nhà vệ sinh chặn cậu ta lại đi!”
Nhỏ bạn thân bắt chước họ nói câu này một cách rất sinh động, hệ thống ngôn ngữ của tôi lập tức chết máy.
Cô ấy còn ra vẻ bi thương: “Hôm ở nhà vệ sinh công cộng, anh nói anh chặn nhầm cửa nhưng có lẽ ngay từ lúc đầu chúng ta đã sai rồi……”
Tôi chỉ có thể dùng gối ôm hung hăng đánh cô ấy: “Cậu diễn ít thôi!”
Tính ra vẻ ngoài của Du Dạng rất đẹp trai nên tôi cũng không chịu thiệt gì, nhưng tôi thật lòng cảm thấy không thể để mặc cho những thứ lộn xộn này phát triển tiếp được.
Tôi bèn tìm một ngày cuối tuần nhắn tin cho Du Dạng: “Cậu đang ở đâu? Có thể gặp nhau một lần không?”
Một tiếng sau, cậu ta gửi cho tôi một vị trí, đó là một viện dưỡng lão.
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi.
Hóa ra cuối tuần trùm trường còn đến viện dưỡng lão để chăm sóc người già á?
Sau khi gửi vị trí, cậu ta bổ sung thêm một câu: “Đang ở ngoài, tới tối mới về.”
Thật ra tôi cũng không sốt ruột tìm cậu ta lắm nhưng xuất phát từ tò mò nên tôi liền nhắn lại: “Vậy tôi đến tìm cậu.”
Du Dạng không trả lời, tôi ngầm cho là cậu ta đã đồng ý.
Viện dưỡng lão này nằm ở chỗ hơi hẻo lánh, nhưng bởi vì nó hẻo lánh nên có vẻ rất yên tĩnh. Du Dạng ngồi trên một cái ghế nhỏ trước cửa kính ở lầu một nói chuyện với một bà cụ.
Tôi đã từng gặp qua rất nhiều biểu tình của cậu ta nhưng chưa từng thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của cậu ta như thế này, cởi bỏ hào quang của một kẻ trùm trường để trở thành một học sinh ba tốt.
Lúc tôi đứng ở ngoài cửa kính nhìn vào trong thì bị bà cụ bắt gặp.
“Tiểu Dạng, ở ngoài có một cô bé đang nhìn con kìa.”
Tôi chưa kịp thu hồi ánh mắt thì Du Dạng đã quay đầu lại rồi, vừa vặn đối diện với ánh mắt của tôi.
9.
Sau khi Du Dạng gọi tôi vào trong, ánh mắt của bà cụ lập tức sáng lên.
“Ái chà, thì ra là bạn gái của Tiểu Dạng, lớn lên thật xinh xắn.”
Tôi còn chưa kịp tìm băng ghế ngồi xuống thì cả người liền cứng ngắt.
Bà cụ tươi cười vỗ mu bàn tay của Du Dạng: “Cuối cùng lần này bà cũng có thể yên tâm rồi.”
“Bà ơi, con……”
Tôi vẫn chưa giải thích xong, bà cụ đã kéo tay tôi qua đặt lên tay của Du Dạng rồi cười khúc khích: “Quá trời xứng đôi vừa lứa rồi.”
“Con tên là gì?”
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, tôi mông lung trả lời: “Bà ơi, con tên là Khương Kỳ.”
“Được, được.” Vẻ mặt bà cụ hạnh phúc, “Tiểu Kỳ, mặc dù thằng nhóc Tiểu Dạng có đôi khi rất nóng nảy nhưng tâm tánh nó rất tốt……”
“Bà nội……” Du Dạng ngắt lời bà cụ, trên gương mặt có hơi đo đỏ.
“Nếu đã có bạn gái rồi thì mỗi tuần không cần đến chỗ bà già như bà lãng phí thời gian làm gì.” Bà cụ nhìn tôi và Du Dạng, “Các con còn trẻ mà, phải thừa dịp cuối tuần đi hẹn hò nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn mới đúng.”
Bà cụ không khỏi thông cảm cho Du Dạng rồi kéo Du Dạng đứng lên: “Mau lên mau lên, dẫn Tiểu Kỳ đi xem phim đi.”
Thấy Du Dạng lộ vẻ khó xử, tôi liền chủ động lên tiếng: “Bà ơi, Du Dạng nói cuối tuần đi hẹn hò chính là tới thăm bà ạ.”
Câu này vừa nói ra, bản thân tôi cũng có hơi mắc cỡ.
Đây còn không phải là gián tiếp thừa nhận quan hệ giữa tôi và cậu ta hay sao…… Tại sao tôi không trực tiếp phủ nhận luôn cho rồi?
Bây giờ ánh mắt Du Dạng nhìn tôi đều trở nên quái lạ.
Bà cụ bị tôi chọc cười: “Đây mà cũng coi như hẹn hò hả?”
Tôi gật đầu điên cuồng để che giấu sự xấu hổ nào đó.
Cả buổi chiều tôi với Du Dạng đều ở lại trò chuyện với bà cụ, sẵn tiện tôi cũng nghe ngóng một ít chuyện thời thơ ấu của trùm trường.
“Hồi nhỏ bố mẹ của Tiểu Dạng bận lắm, Tiểu Dạng nó hay chạy ra ngoài chơi rồi đánh nhau với thằng bạn của nó, lúc bị thương còn khóc lóc chạy về méc bà rồi đòi bà cho ăn kẹo.”
“Hồi đó Tiểu Dạng rất được mấy bạn gái yêu thích, lúc tan học còn có đứa đuổi theo nó làm nó có nhà mà không dám về nữa đó.”
Mắt thấy sắp bị nói đến nằm sấp tè ra quần, Du Dạng liền tìm cớ gọi tôi đi về.
Tôi vừa nghẹn cười vừa đi ra ngoài.
Trong viện có trồng hoa sơn chi nhưng chưa nở hết toàn bộ, mấy đóa hoa mới nở được một nửa tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Tôi từ từ đi tới, nhón chân muốn đến gần ngửi hương hoa sơn chi.
Bỗng nhánh hoa trên đỉnh đầu bị người ta kéo xuống, nhánh hoa hơi cong cong, một đóa hoa vừa vặn dừng lại trước mặt tôi.
Tôi quay đầu lại thấy Du Dạng đang đứng sau lưng tôi, một tay kéo nhánh hoa sơn chi đưa nó đến trước mặt tôi.
“Này còn không ngửi được à.”
Tôi: ……
Nếu nhánh cây này là bức tường thì tôi đã bị cậu ta áp vào tường rồi!
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cậu ta hỏi.
Tôi kể cho cậu ta nghe về những câu nói không đúng đang đồn thổi trong trường, kết quả cậu ta nghe xong liền phụt một cái bật cười, còn cười được nữa!
Sau đó còn hỏi: “Nghe rất thú vị, rồi sao nữa?”
Hay lắm, chuyến đi này coi như vô ích rồi.
Nhưng thật ra cũng không tính là không có thu hoạch gì.
10.
Sau khi trận bóng rổ kết thúc Du Dạng không còn sai vặt tôi nữa, vì vậy mà tôi có thể bắt đầu tập trung chuẩn bị tài liệu giành học bổng.
Sự cạnh tranh của học bổng cả nước luôn rất khốc liệt, các thầy cô phụ đạo không ít lần dặn dò tôi phải thực hiện nghiêm túc.
Tôi đã chạy đi chạy lại đến tiệm photocopy bốn lần, lần cuối cùng đến đó, ngoài trời đổ mưa lớn tôi đυ.ng phải Du Dạng.
Cậu ta đứng đút tay vào túi quần ở ngoài một cửa hàng với bộ dáng ăn không ngồi rồi.
Thật tâm tôi không muốn đi lại đó chào hỏi cậu ta đâu, nhưng hình như cậu ta không có mang theo ô.
Sau khi in tài liệu xong, tôi bung ô chậm chạp đi đến bên cạnh cậu ta thử hỏi: “Có muốn che ô không?”
Du Dạng liếc tôi một cái, giật khóe miệng.
“Phiền phức.”
Sau đó một mình rời đi.
Tôi nhìn cậu ta một mình bước đi trong mưa, trong lòng không diễn tả được tư vị gì.
Du Dạng chính là trùm trường đó, cho dù tôi có biết lúc nhỏ cậu ta rất đáng yêu thì thế nào?
Tôi thật là, sao lại tự tìm sự không thoải mái cho mình đây?
Kết quả Du Dạng đi chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại nhìn tôi chằm chằm: “Cậu không đi được à?”
Sau khi nhận ra cậu ta đang nói chuyện với tôi, tôi lại tung ta tung tăng cầm ô đi tới.
Du Dạng cao hơn tôi gần một cái đầu, tôi cố gắng lắm mới cầm ô che tới đỉnh đầu cậu ta, làm hại cánh tay của tôi mỏi muốn chết.
Cậu ta nghiêng đầu, giọng điệu mang theo chút chế nhạo: “Lùn quá.”
“Tôi không có……”
Trong lúc tôi muốn phản bác, cậu ta đã vô cùng tự nhiên cầm lấy cán ô từ trong tay tôi, mu bàn tay hơi lạnh còn cọ vào tay tôi.
Tôi có hơi thất thần, giọng nói của cậu ta lại vang lên bên tai.
“Ngốc quá, đứng sít vào một chút.”
Du Dạng từ phía sau…… Kéo tôi vào bên cạnh cậu ta…… Kéo hay ôm nhỉ?
Tôi cũng không rõ nữa.
Chỉ là dưới một chiếc ô không rộng rãi, khoảng cách giữa tôi và cậu ta hình như gần quá rồi. Gần đến nỗi ngoài tiếng mưa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu ta.
Giữa chừng điện thoại của cậu ta vang lên, sau khi bấm nghe, bởi vì khoảng cách rất gần nên tôi cũng loáng thoáng nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Anh Dạng ơi, anh đang ở đâu đấy anh? Em đem ô đến rồi nhưng không thấy anh đâu a……”
……
Hóa ra cậu ta đã gọi đàn em tới đưa ô rồi?
Dường như Du Dạng cũng ý thức được âm lượng của ống nghe có hơi lớn đủ để tôi nghe thấy, ánh mắt cậu ta lập tức lãng tránh, giọng điệu không vui nói với điện thoại: “Cái gì? Gọi có chuyện gì không? Trời mưa thì sao, một lát gọi lại.”
Sau đó liền vội vàng cúp máy.
Ánh mắt cậu ta trốn tránh, ánh mắt của tôi còn trốn tránh hơn.
Giả vờ như tai mình nghe không tốt lắm, tôi nương theo lời nói của cậu ta: “Cậu có việc hả? Hay là tôi đưa cậu về trước nhé?”
Phản ứng của Du Dạng trong nháy mắt ngưng trệ.
“…… Được.”