"Vẫn tốt hơn đang yên đang lành tự nhiên lạnh, chị cảm thấy mình sắp say nắng rồi..." Lục Minh Âm cầm cây quạt điên cuồng quạt, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, gió thổi ra từ quạt cũng là gió nóng.
Lục Minh Dục dứt khoát nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, giống như con cá muối không thể lật người: "Em đã là một kẻ vô dụng rồi, miệng của em sắp dính lại vào nhau rồi."
Vãn Vãn đưa nước suối lạnh lạnh ngọt ngào mà mình lấy ra từ trong không gian: "Anh hai, mau uống đi, uống xong sẽ hết khát liền."
"Cảm ơn Vãn Vãn." Lục Minh Dục nóng không chịu được, chỉ mới hoạt động thân thể một chút, uống ngụm nước vào, liền cảm thấy sự khô nóng trong người bị tiêu đi một chút, thoải mái thở ra một hơi: "Mát quá!"
"Con rất muốn bật điều hòa, cha ơi…" Lục Minh Âm đưa mắt nhìn Lục Thịnh Nghiêu.
Lục Thịnh Nghiêu tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh Âm: "Con muốn cha con bị nổ chết sao?"
"Con chỉ nói miệng thôi mà." Lục Minh Âm rụt cổ lại, nếu như ánh mắt có thể đánh người, cô đã bị ánh mắt của cha đánh một trận tơi tả rồi, làm cô giống như một đứa con gái bất hiếu vậy hu hu ಠ╭╮ಠ
Cái nóng khiến cho khẩu vị của mọi người giảm bớt, ăn không vô được gì, một ngày ba bữa đều phải ăn bánh mì, cho dù ăn ngon cũng sẽ ngán, sự nhiệt tình của mọi người đối với bánh mì đã phai nhạt rất nhiều, bây giờ bảy người cùng nhau ăn cũng không ăn hơn mười lăm cái bánh mì.
Tới ban đêm, nhiệt độ không khí hơi giảm xuống, dừng ở mức 30 độ, dâu tây và nho mà Vãn Vãn trồng tối qua cũng đã chín, Vãn Vãn mang theo chậu lớn trong nhà đi vào không gian thu hoạch.
Đi vào trong không gian, những trái dâu tây lớn đỏ tươi đáng yêu tản mát ra mùi hương ngọt ngào, trong không khí còn kèm theo mùi chua ngọt của quả nho.
Càng đi vào, mùi thơm thấm vào ruột gan càng trở nên nồng đậm, nước miếng thèm của Vãn Vãn suýt nữa chảy xuống, cô nhóc cố gắng nuốt nước miếng, bước vào đồng ruộng, dùng tay nhỏ bé ngắt xuống quả dâu tây giữa đám lá xanh biếc. Từng quả dâu tây mềm ngọt mê người giống như viên mã não tinh xảo, điểm xuyết giữa vô số lá xanh, vô cùng tươi tốt.
Những trái nho trong vắt mọng nước được tập hợp lại thành chùm, duỗi những chiếc lá màu xanh non, dày đặc, tựa như bầu trời đầy sao khiến người ta chói mắt, dưới ánh đèn chiếu rọi, từng quả nho nhỏ xinh xắn tỏa sáng lấp lánh.
[Vãn Vãn, hái nhiều chút nữa đi, trong nhà còn có rất nhiều người.] 777 ở bên cạnh cổ vũ cho Vãn Vãn, nhìn thấy Vãn Vãn lấy đầy hai cái chậu lớn mang đến, nó cũng rất thèm, nếu như nó cũng có thể ăn thì tốt rồi. Đáng tiếc, nó chỉ là hệ thống, một hệ thống không có thân thể, nói khó nghe một chút thì nó chỉ là một đống số liệu.
[Dạ! Nhiều như vậy chắc đủ rồi!] Vãn Vãn dùng nước suối rửa sạch nho và dâu tây, cho dù chưa được ăn nhưng cô nhóc cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ rạo rực, đây đều do một tay cô nhóc gieo trồng, trong lòng dâng lên một cảm giác rất có thành tựu.
Bạn nhỏ Lục Vãn Vãn nóng lòng muốn lấy trái cây ra cho người trong nhà nếm thử, cô nhóc còn muốn cha mẹ khen mình rất giỏi nữa: [Chú hệ thống, nếu như chú đói bụng, chú cũng có thể ăn dâu tây, nho và bánh mì đó.]
Trong lòng 777 cảm động, không hổ là nhãi con nhà nó, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, còn biết yêu thương người khác như vậy: [Cảm ơn cục cưng, tiếc là chú hệ thống không ăn được.]
Vãn Vãn dừng động tác rửa trái cây lại một chút, cô nhóc bối rối "Ồ" một tiếng, cái đầu nhỏ không hiểu tại sao chú hệ thống lại không ăn được, đúng rồi, hình như cô nhóc chưa bao giờ nhìn thấy chú hệ thống, cũng không thấy chú ấy đã ăn cái gì.