Lúc Vương Đại Trụ bị bắt gian, Trương Thúy Phân cưỡi lên người tình Xuyên Tử mà đánh, giật tóc người ta rụng xuống một nửa. Nếu không phải đột nhiên bị bắt cộng thêm tận thế giáng xuống, chắc chắn Trương Thúy Phân sẽ không tha cho Vương Đại Trụ một cách dễ dàng.
Trương Thúy Phân nhanh nhẹn xoay tròng mắt, hung ác phỉ nhổ: “Một đám... khỉ gió, Vương Đại Trụ, bây giờ chúng ta đi tìm anh Dương.”
Vương Đại Trụ nghe thấy muốn tìm anh Dương, sợ sệt: “Cô điên rồi hả? Đi tìm anh Dương, họ có thể báo thù cho chúng ta không?”
“Anh quên rồi sao, ông chủ trước kia của anh Dương là cha của cái con khốn Lục Vãn Vãn kia. Dĩ nhiên anh Dương cũng muốn báo thù cả nhà họ rồi.” Trương Thúy Phân cực kỳ đắc ý, cứ tưởng mình đã nhận ra tâm tư của Dương Thiên Minh.
Nói cũng khá có lý, Vương Đại Trụ không màng cơn đau trên người: “Đi giờ à?”
“Anh bị điên à? Sao tôi lại gả cho một thằng đàn ông như anh chứ?” Trương Thúy Phân tức không có chỗ trút: “Bây giờ muộn thế rồi, anh Dương chắc chắn đã ngủ. Anh đi quấy rầy nhà người ta nghỉ ngơi là muốn bị chọc băng đao à?”
Tuy bị Trương Thúy Phân chửi trong lòng gã cũng rất bực, nhưng hễ nhớ đến băng trùy sắc nhọn đến dọa người kia, lửa giận trong lòng Vương Đại Trụ đã tắt ngúm.
Vương Thiên Bảo kéo tay Trương Thúy Phân, khóc lóc: “Mẹ ơi, con đau quá!”
Hai vợ chồng nhìn vết thương của Vương Thiên Bảo thì cực kỳ đau lòng, thề phải bắt cả nhà họ Lục trả giá.
Thằng con trai cưng của bọn họ thương còn không hết, cưng như trứng hưng như hoa, từ nhỏ đến lớn chưa đánh nó bao giờ, thế mà người nhà này lại đánh ác như thế.
Hai vợ chồng ác ôn nguyền rủa cả nhà Vãn Vãn chết xong đều phải xuống mười tám tầng địa ngục.
“Đại Bảo ngoan, chờ họ chết rồi, tất cả đồ đạc đều thuộc về con, con khốn Lục Vãn Vãn kia không xứng.”
Sáng sớm hôm sau, hai người này lập tức đi tìm Dương Thiên Minh tố cáo, đổi trắng thay đen nói rất nhiều chuyện.
“Anh Dương à, anh cũng không biết đâu, chúng em xem Vãn Vãn nhà tổng giám đốc Lục như ruột thịt của mình, thứ tốt gì cũng cho con nhỏ ăn. Kết quả nó nhìn thấy cha mẹ ruột của mình có tiền, chê tụi em nghèo nên báo cáo tụi em với cảnh sát để bắt lại.”
“Còn nói tụi em hành hạ trẻ em gì đó, đứa trẻ nhỏ như vậy, sao tụi em có thể hành hạ tàn nhẫn như vậy được. Tụi em đi tìm bọn họ nói lý lẽ, người nhà bọn họ lập tức đánh tụi em tàn nhẫn.”
“Ngay cả đứa trẻ Đại Bảo nhà tụi em nhỏ như vậy cũng bị bọn họ đánh… Hu hu hu… Quá tàn nhẫn, anh Dương, anh phải làm chủ cho tụi em.”
Lời nói cộng thêm dáng vẻ bọn họ rơi vài giọt nước mắt cá sấu, mặt mũi sưng vù quả thật có vài phần đáng tin.
Trong mắt Dương Thiên Minh tối tăm mờ mịt, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, nửa ngày mới để ý tới nhóm bọn họ: “Được, tôi sẽ đi tìm bọn họ ngay.”
Ông ta không thật sự muốn làm chủ cho đôi vợ chồng vô dụng này, làm sao ông ta có thể không nhìn ra ý đồ của hai người này cơ chứ? Chủ yếu là ông ta muốn ức hϊếp vị tổng giám đốc Lục kiêu ngạo kia thôi.
Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ còn tưởng bản thân đã thành công, hai người thầm vui mừng ra mặt, không kiềm chế được mà cười ác ý: “Cảm ơn anh Dương, cảm ơn anh Dương.”
Lúc này Diệp Khê đang nấu cơm ở phòng bếp, bọn họ chuẩn bị làm xong rồi đi ra ăn, lại bị người đàn ông tóc húi cua hung dữ gọi ra ngoài.
“Chính các người đã ức hϊếp người của chúng tôi, ai cho các người gan hùm mật gấu như vậy?” Người đàn ông húi cua nhìn người nhà họ Lục từ trên cao, trong lòng hả hê, bây giờ là tận thế, những người này có tiền nhiều hơn nữa cũng bị mình chèn ép đấy thôi.
Khóe môi Dương Thiên Minh nở nụ cười như có như không: “Tổng giám đốc Lục à, không phải tôi muốn ỷ thế hϊếp người đâu, chủ yếu là các người nhìn xem, người tôi bảo vệ bị các người đánh thành như vậy. Nếu kẻ làm đại ca như tôi không ra tay, như vậy các anh em dưới trướng sẽ nghĩ như thế nào về thôi, ông nói thử xem có đúng không?”