Nhưng nói anh ta là một người đàn ông có tình có nghĩa, thì anh ta lại có thể thờ ơ với sự mất tích của vợ mình, ngay cả mẹ vợ tìm đến cũng không chịu nói bất kỳ thông tin gì.
Còn người nhà của anh ta, Bán Hạ không tin cha mẹ chồng của cô sẽ đồng ý tặng Tiểu Thạch Đầu cho người khác, cho nên, chuyện về đứa nhỏ thậm chí Thạch Đông Thanh còn không nói với những người trong nhà. Nghĩa rằng mọi người trong mắt anh ta cũng không quan trọng bằng chuyện anh ta báo ơn, mà mọi ân tình của anh ta vẫn luôn là do Bạch Vi lừa gạt đội trưởng Khương để làm.
Bán Hạ không nhịn được "a" một tiếng, cuối cùng thì cô đã gả cho một người đàn ông như thế nào vậy?
“Mẹ, chúng ta đi thôi."
Bán Hạ lạnh lùng quay đầu đi, sau khi bế lấy đứa nhỏ trong lòng mẹ mình thì cô định rời đi.
Vương Thúy Hoa vội vàng giữ chặt Bán Hạ không buông tay: “Bán Hạ, con không thể làm vậy được! Tuy rằng Đông Thanh làm sai, nhưng bây giờ đứa nhỏ đã trở lại, con đừng so đo với nó nữa, để Đông Thanh nói xin lỗi với con, mẹ đảm bảo sau này nó sẽ không tái phạm đâu.”
Lòng Bán Hạ rất mệt mỏi: "Mẹ à, con về rồi, mẹ cũng nhìn thấy rồi và có thể yên tâm, bây giờ con chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.”
Vương Thúy Hoa: "Đây là nhà của con mà!”
Vậy sao?
Bán Hạ nhìn khoảng sân nhỏ này, nơi này vẫn còn có thể là nhà của cô ư?
Vài ngày trước cô còn tưởng là như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn lại...
Bên cạnh sân, cô có trồng một vườn hoa hồ điệp chuyển từ trên núi xuống, mẹ chồng cô nào giờ vẫn không thích lắm, mấy ngày nay cô không có ở nhà, hoa hồ điệp đã bị gà trong sân mổ thành một đống bừa bộn không còn hình dáng gì nữa, xem ra không đến hai ngày sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh bị đào lên vứt đi.
Sao Trương Thục Phân có thể để Vương Thúy Hoa làm khó con gái của mình, bà kéo cô lại: "Nhà gì chứ? Có ai đang ở trong nhà mà vẫn có thể làm mất con trai không hả? Con gái và cháu ngoại tôi chịu khổ nhiều như vậy, bà nhẹ nhàng nói một câu là không có gì là xong chuyện rồi? Nghĩ cũng đẹp thật nhỉ!”
Vương Thúy Hoa vỗ đùi, vẻ mặt lo lắng nhăn nhúm lại: "Bà thông gia, lẽ nào bà muốn hai vợ chồng nó ly hôn à?”
Vương Thúy Hoa rất có thành kiến với Trương Thục Phân, làm gì có người mẹ nào không khuyên nhủ lại còn cùng ồn ào như vậy chứ!
Vừa nói đến chuyện ly hôn, Trương Thục Phân im lặng nhìn lại con gái của mình, sắc mặt bà thay đổi: "Cũng không phải là không thể, cùng lắm thì tôi nuôi con gái và cháu ngoại tôi cả đời!"
Vẻ mặt bình tĩnh của Bán Hạ khẽ rung động, cô cụp mắt xuống nhìn thoáng qua con trai trong lòng rồi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thạch Đông Thanh đang cầm thư đọc chăm chú ở bên cạnh. Một ý nghĩ lờ mờ hiện lên trong lòng cô.
Cuối cùng Thạch Đông Thanh cũng xem xong bức thư, anh ta đi lên hai bước đến trước mặt Bán Hạ: "Bán Hạ, sao em lại biết nơi đó?"
Bán Hạ mỉa mai cười một tiếng, người đàn ông này! Câu đầu tiên sau khi đọc thư xong lại là câu này. Đây là đang trách cô làm rối loạn kế hoạch báo ơn của anh ta sao?
“Tôi tự biết, anh có thể coi như tôi và con trai tôi tâm linh tương thông." Giọng nói lạnh lùng của Bán Hạ nay lại càng lạnh hơn.
Thạch Đông Thanh nhướng mày, tất nhiên là không tin, anh ta hít sâu một hơi, bây giờ anh ta cũng không muốn hỏi quá nhiều: "Thôi, cứ vậy đi.”