Cô ôm bao quần áo cẩn thận ngồi xuống bên cạnh mấy nữ đồng chí, co chân rồi đặt bao quần áo lên đùi, sau đó cô vùi đầu lên đó nhắm mắt lại.
***
Khương Nham đang đạp về nhà, lúc đi ngang qua cổng, anh ấy bấm chuông xe: “Bác Trương, bác ăn cơm chưa ạ?”
Bác Trương ngồi ở cổng híp mắt cười gật đầu: “Đội trưởng Khương đã về rồi à? Cháu mau về nhà đi, vợ cháu vừa mới ẵm một đứa nhỏ về, đáng yêu lắm đấy.”
Khương Nham vốn định bảo ông ấy đừng khách sáo nữa, gọi thẳng anh ấy là Tiểu Khương hoặc là tên là được, nhưng lúc nghe thấy lời này, anh ấy giẫm lên mặt đất, bánh xe đạp ma sát với mặt đất phát ra một tiếng “kít”.
“Đứa nhỏ ạ?”
Bác Trương phẩy phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay: “Đúng đó, còn là một bé trai nữa! Trắng trắng mềm mềm, nghe vợ cháu nói, là đặc biệt nhận nuôi trẻ mồ côi không cha không mẹ, tấm lòng của hai đứa các cháu đúng là lương thiện, nuôi dưỡng đứa nhỏ thật tốt, chắc chắn sẽ hiếu thảo với các cháu.”
Khương Nham khẽ nhíu mày, trò chuyện đôi câu đáp lại qua loa lấy lệ, sau đó đạp xe về dưới lầu.
Sau khi đỗ xe ở nhà xe dưới lầu, Khương Nham vội vàng lên lầu hai, lấy chìa khóa ra mở cửa vào căn nhà bên trái.
Trong phòng khách không thấy bóng dáng Bạch Vi, sữa bột và một vài thứ đồ dùng cho trẻ con đặt lung tung trên mặt bàn.
Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói của Bạch Vi, Khương Nham đi vào trong, chỉ thấy Bạch Vi ngồi nghiêng trên giường, mà trên giường là một đứa bé trắng nõn đang nằm ngủ.
Bạch Vi thấy anh ấy đi vào, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, vươn tay về phía anh ấy.
Khương Nham dừng một chút, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay cô ta, Bạch Vi kéo anh ta cùng ngồi xuống bên giường.
Đứa bé được vây ở giữa.
Bạch Vi hạ thấp giọng, chép miệng nhìn đứa nhỏ: “Anh nhìn đi, đây là con trai của chúng ta.”
Ánh mắt của Khương Nham nhìn chằm chằm đứa nhỏ mấy giây, rồi dời sang nhìn mặt Bạch Vi, chân mày anh ấy nhíu chặt lại: “Em bé đứa bé này từ đâu về? Mấy ngày nay em nói là về nhà mẹ, chẳng lẽ là đi bế đứa trẻ này về à?”
Bạch Vi hơi bĩu môi, trong mắt tràn ngập trách cứ: “Anh đúng là, người ta bế con trai về cho anh, anh lại còn vừa hung dữ vừa lạnh lùng với em như thế, cũng không hỏi han xem em ẵm đứa nhỏ một đường về đây có cực khổ hay không.”
Khương Nham nghe vậy thì thở dài: “Bạch Vi, em không cần như vậy, em có thể có con của chính mình mà.”
Anh ấy vốn đã nhắc đến chuyện ly hôn rồi, nhưng Khương Nham quả thực không ngờ cô ta lại bế một đứa trẻ về nhà.
Bạch Vi ngồi thẳng người, gương mặt xinh đẹp nén giận: “Em nói em chỉ cần con của hai chúng ta! Anh còn nói như vậy chính là đâm dao vào tim em.”
Bạch Vi vừa nói, vừa rơi nước mắt.
Cô ta quay lưng lại, thân thể vừa run rẩy vừa khóc thút thít.
Khương Nham thấy cô ta như vậy, bất đắc dĩ thở dài. Anh ấy đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai cô ta, nói: “Là anh nói sai, em đừng để bụng, nói anh nghe về đứa bé này đi.”
Bạch Vi cúi đầu lau sạch nước mắt, yên tâm dựa vào bả vai rộng rãi của anh ấy: “Từ sau khi kiểm tra ra vấn đề của anh vào nửa năm trước, em đã nói chuyện này với mẹ em, bảo bà ấy để ý giúp em, xem nhà ai không có con mà không muốn nuôi, nếu như có, chúng ta bế một đứa về nuôi. Đây thì không, cha mẹ của đứa nhỏ này xảy ra chuyện qua đời rồi, họ hàng cũng xem thằng bé là cục nợ không muốn nuôi, cho nên mẹ em mới ẵm đứa nhỏ về. Mấy ngày trước, em nhận được thư từ mẹ, trong thư mẹ bảo em đi đón đứa bé, em muốn cho anh một bất ngờ nên mới không nói cho anh biết.”