Lồng Son

Chương 11: Cân nhắc

Vì Tô Khuynh xin nghỉ nên hôm nay, Liễu mẹ phải tự mình mang theo Phúc Đậu tới đưa cơm. Mới đầu mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, chỉ là lão thái thái có ấn tượng với Tô Khuynh, hôm nay không thấy nàng tới, trong lòng nghi hoặc, vì thế hỏi nhiều một câu. Sau khi biết Tô Khuynh cảm lạnh, lão thái thái mới sai Đông Tuyết đến nhà kho cầm chút đồ bổ lại đây, đưa cho Liễu mẹ mang về nấu cho nàng ăn.

Liễu mẹ cầm đồ bổ, ngàn ân vạn tạ rời khỏi viện của lão thái thái, trong lòng vừa mừng vừa âm thầm lo lắng cho Tô Khuynh. Mừng vì nàng có thể được lão thái thái coi trọng, về sau làm việc ở trong phủ sẽ tiện hơn, còn lo vì sợ nàng sẽ bị mấy kẻ tiểu nhân trong phủ ghen ghét đỏ mắt rồi gây sự, lại không biết cách đối phó, sơ sẩy mắc mưu người ta.

Tạm thời không nhắc tới tâm trạng phức tạp khôn cùng của Liễu mẹ, trong phòng lão thái thái, nhị gia Tống Hiên ngạc nhiên nhìn lão thái thái, "Nương quan tâm nha đầu kia hơi nhiều thì phải, mấy hôm trước thì thưởng cho người ta áo choàng phỉ thúy của Bảo Châu, hôm nay lại thưởng cho đồ bổ thượng đẳng, người nào hiểu rõ tất nhiên sẽ nói là lão nhân gia ngài lương thiện, còn người nào không biết, còn nghĩ là nương đang cho hai bọn con xem thông phòng nha đầu đâu."

Điền thị ở bên cạnh vừa nghe lời này đã biết không ổn, vội ngẩng đầu, lén liếc nhìn lão thái thái, quả nhiên thấy sắc mặt bà lập tức thay đổi, trong ánh mắt nhìn Tống Hiên có ẩn chứa tức giận.

Qua nhiều năm hầu hạ, nàng ta tự nhận là đoán được vài phần tâm tư của bà bà. Lần này đại bá trở về, bà bà đẩy hai đại a đầu tự mình bồi dưỡng và tin tưởng gấp trăm lần cho hắn, vốn nghĩ hai a đầu xuất sắc như vậy đại bá hẳn là không thể từ chối, ai ngờ lại ăn phải bế môn canh. Lão thái thái ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại không như vậy, luôn tâm niệm bồi dưỡng hai a đầu xuất sắc đưa tới bên cạnh đại bá để làm tròn tấm lòng của một người mẹ.

Không ngờ, đang buồn ngủ thì đúng lúc có người đưa gối tới, nha đầu Hà Hương kia xuất hiện, mặt mũi phong thái đều tốt, còn hơn hai nha đầu Đông Tuyết và Mai Hương một bậc, sao không hợp ý lão thái thái cho được? Lão thái thái hãy còn đắn đo chuyện này, cẩn thận thăm dò phản ứng của đại bá, thế mà phu quân của nàng ta lại tùy tiện nhắc tới, chẳng phải đang cầm dao chọc thẳng vào thể diện của lão thái thái sao?

"Hà Hương cô nương kia lớn lên đẹp, cũng biết lễ nghĩa, bị cảm lạnh sẽ khiến người ta thương tiếc. Đừng nói người lương thiện như nương, chính thϊếp nghe xong trong lòng cũng rất hụt hẫng. Nào phu quân, nhanh ăn cơm đi, đợi lát nữa đồ ăn lạnh hết, cẩn thận bị đau bụng." Điền thị gượng gạo giải thích, sợ vị phu quân thần kinh thô kia lại hỏi thêm cái gì chọc lão thái thái, bèn giục y nhanh nhanh dùng bữa.

May mà đầu óc của Tống Hiên cũng khá nhạy bén, nhận thấy không khí trong phòng hơi kì lạ, vội ngậm miệng cúi đầu xới cơm, Điền thị cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lão thái thái thấy Tống Hiên rốt cuộc cũng yên tĩnh ăn cơm, lúc này cơn tức trong mắt mới biến mất. Có điều, nếu đã nói tới đây, che che giấu giấu cũng không còn tác dụng gì nữa, lão thái thái dứt khoát rộng mở câu chuyện, quay đầu nhìn Tống Nghị nói: "Nương định chờ một chút thời gian nữa mới suy xét việc này, không ngờ nhị đệ con lại cố tình vạch trần. Hai ngày nay nương thấy nha đầu Hà Hương kia rất được, bộ dáng đoan chính, người cũng tự nhiên hào phóng, tâm tính thuần lương không tranh giành với ai, mọi người trong phòng bếp không ai không khen ngợi nàng, ngay cả quản sự Liễu mẹ cũng coi nàng như khuê nữ, có ý muốn truyền nghề cho nàng. Hai ngày qua, mặc cho nương thờ ơ lạnh nhạt, nàng cũng không cao ngạo, không nóng nảy, không sinh sự, biết lễ hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, dù có vận mệnh may mắn, cũng sẽ an phận thủ thường, không cậy sủng mà kiêu, làm người ta bớt lo. Tâm tư của nương con cũng biết, nếu con có ý với nha đầu này, đừng ngại cho nàng sự may mắn đó, có người biết lạnh biết nóng ở bên cạnh hầu hạ con, trong lòng nương cũng an tâm."

Tống Nghị không ngờ nương hắn sẽ mượn cơ hội vạch trần việc này. Thật ra mấy ngày nay hắn cũng mơ hồ nhận ra ý đồ của bà, hắn vốn định quan sát nàng thêm một đoạn thời gian, nếu bây giờ nương hắn vạch trần việc này, hắn cũng nên nghiêm túc suy nghĩ xem sao.

Dù sao hắn cũng là một nam nhân bình thường, đúng lúc tới cái tuổi như sói như hổ, cũng cần có thời gian giải tỏa du͙© vọиɠ, người bên ngoài đưa tới đại khái đều có ý đồ, để đề phòng, hắn hiếm khi đυ.ng vào.

Trước đây, nếu cần phải giải tỏa, hắn hoặc là tự giải quyết, hoặc là đến mấy chỗ "pháo hoa ngõ liễu" tìm một cô nương còn trong sạch làm qua loa, mà những chỗ đó, dù sao cũng là chỗ dơ bẩn, mấy năm gần đây hắn rất ít khi đặt chân đến. Cho nên mấy năm qua hắn sống thanh tu như hòa thượng, thật sự khá vất vả, hiện giờ đã về nhà, cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Nhưng từ trước đến nay hắn vốn kén chọn, lại sống ở kinh thành phồn hoa phú quý nhiều năm như vậy, một nha đầu tầm thường há có thể lọt vào mắt hắn? Hai nha đầu lúc trước lão thái thái đưa, hắn thực sự chướng mắt, nhưng tiểu nha đầu ở phòng ăn kia lại khiến hắn có chút hứng thú.

Hồi tưởng lại vài lần gặp mặt ít ỏi, Tống Nghị không tự giác xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, ánh mắt hơi sâu. Hắn cảm thấy, hắn thật sự có chút cảm giác với nha đầu kia.

Lão thái thái thấy trưởng tử nghe vậy vẫn chưa lập tức phản đối, còn rũ mắt trầm tư, liền biết việc này hấp dẫn, tức khắc cười thấy lợi không thấy mắt, cẩn thận dò hỏi: "Nghị Nhi, nha đầu này con có vừa ý?"

Tống Nghị hoàn hồn, nhìn lão thái thái, gật đầu cười, "Nha đầu lão thái thái đưa sao có thể không làm người ta vừa ý? Có điều không cần gấp gáp, con mới nhậm chức, công vụ còn nhiều, chờ năm sau bàn bạc cũng không muộn." Dừng một chút, lại nói: "Mà lai lịch của nha đầu này còn không rõ, đợi nhi tử sai Phúc Lộc đi điều tra một phen, nếu nha đầu này lai lịch rõ ràng, đến lúc đó hẵng tính."

Lão thái thái nghe vậy cực kì vui mừng, vỗ tay cười nói: "Tốt, tốt! Như vậy rất tốt!" Vừa nghe trưởng tử nói vừa ý nha đầu mình tìm, lão thái thái có cảm giác thành tựu chưa từng có, đâu còn nghe rõ câu sau, lai lịch của nha đầu gì đó? E là nghe xong cũng sẽ cảm thấy việc này thừa thãi, nhìn bộ dáng cử chỉ kia của nàng, gia thế chắc chắn trong sạch.

Tống Nghị hơi cong môi, rất nhanh đã thu lại, nhàn nhạt nhìn quanh bốn phía, không giận mà uy: "Việc này chưa kết luận, không thể truyền ra ngoài."

Đông Tuyết đang khϊếp sợ vì thấy Đại gia đảo ngược tình thế, đột nhiên nghe được một câu răn đe ẩn chứa uy hϊếp, mới nhận ra lời này là đang nói với nàng ta, dù gì bây giờ, trong phòng chỉ có nàng ta là người ngoài. Đông Tuyết hoảng lên, lập tức quỳ xuống, "Nô tỳ thề với trời, tuyệt đối không dám nói nửa chữ ra ngoài, nếu có vi phạm, thiên địa bất dung, chết chưa hết tội."

Tâm trạng lão thái thái đang vui, thấy vậy oán trách, "Mau đứng lên, ngươi đâu cần thề độc như thế, ngươi chỉ cần nhớ, đừng nói lung tung ra bên ngoài là được, chờ đến lúc đó, lại cho nha đầu kia một kinh hỉ. Nào, mau đứng lên đi, trời đông giá rét, trên mặt đất lạnh."

Đông Tuyết trong lòng phát khổ, từ ngày vào Tống phủ, lão thái thái đã tính toán coi nàng ta như người trong viện Đại gia mà bồi dưỡng, mà nàng ta, cũng luôn hy vọng xa vời. Toàn tâm toàn ý mong mỏi nhiều năm, kết quả lại thành ra như vậy, hỏi sao nàng ta có thể thản nhiên chấp nhận?

Điền thị lại có chút thương hại Đông Tuyết, nói thật, bộ dạng của nha đầu này không kém, phong thái cũng tốt, lại có lão thái thái chống lưng, theo lý thuyết để nàng ta làm nha đầu thông phòng cũng không kém gì, chỉ trách số phận, đại gia không thích, mặc cho ai nói cũng không chọn. Nói đến hai chữ số phận, nha đầu tên Hà Hương kia cũng thật may mắn, chỉ đưa cơm vài lần đã khiến người ta coi trọng.

Giờ phút này Tô Khuynh nào biết chuyện chung thân đại sự của nàng đã được định đoạt chỉ bằng mấy lời qua loa như vậy, tới gần cửa ải cuối năm, phòng bếp càng thêm bận, Liễu mẹ thật sự không thể phân thân, chỉ phải tạm thời bắt Tô Khuynh đứng bếp, tay cầm tay chỉ nàng xào, chiên, rán, luộc, chưng, cách dạy như nhồi thịt này làm kiến thức nấu nướng trong đầu Tô Khuynh choảng nhau, qua một ngày, nàng chỉ cảm thấy... đầu mình sắp nổ!

Chỗ tốt duy nhất chính là, việc đưa đồ ăn tạm thời trút khỏi vai nàng, từ khi nàng bắt đầu theo Liễu mẹ vào bếp, việc này chính thức chuyển giao cho Hồng Yến và Phúc Đậu. Đương nhiên, Hồng Yến vẫn không muốn đi, nếu trước đây nàng còn suy nghĩ đâm đầu vào nội viện, thì từ ngày đưa đồ ăn trễ suýt nữa bị chủ tử trách phạt, nàng chỉ hận không thể né xa nơi đó ba thước, trốn đến chân trời góc bể, đừng để các chủ tử nhớ nàng mới tốt, hỏi sao có thể sáp lại gần?

Có điều, nàng không thể cãi lệnh của Liễu mẹ, chỉ phải căng da đầu nhận lấy, lần nào cũng có người kêu bọn họ đi vào hỏi mấy câu, đến nỗi hỏi cái gì...... Hồng Yến tỏ ra xấu hổ, vừa đi vào nàng đã hồi hộp đến phát run, hai tai ù ù, căn bản nghe không rõ chủ tử hỏi cái gì, cho nên đều là Phúc Đậu đáp lời.

Phúc Đậu còn nhỏ nhưng mồm miệng cực kì lanh lợi, mỗi khi chủ tử hỏi chuyện, đều đối đáp trôi chảy, cũng bắt đầu gây ấn tượng với chủ tử.

Nhưng mấy ngày nay liên tiếp bị các chủ tử hỏi chuyện, hắn dần phát hiện ra vài phần không ổn, chỉ vì trong hai ba câu hỏi đều liên quan đến Hà Hương tỷ, một ngày hai ngày thì không nói, nhưng liên tiếp bảy tám ngày, mỗi lần hỏi chuyện đều hỏi đến Hà Hương tỷ, không làm người ta không sinh nghi cũng khó!

Phúc Đậu mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra với nàng, nhưng mấy ngày nay Hà Hương tỷ luôn bận tối mắt tối mũi, người ở phòng bếp lại nhiều, làm hắn không thể tìm ra cơ hội nhắc nhở nàng.

----

mọi người không quên tớ chứuuu

donate/ủng hộ tớ nhéee