Bạch Chỉ nhìn thấy Hạng Sâm, cô sợ tới mức cắn môi, bắt đầu gắng sức giãy dụa, từ chối l*иg ngực Triệu Tử Huân, kháng cự hắn đυ.ng vào. Triệu Tử Huân lại đang phấn khởi, hắn không để ý đến động tác nhỏ của cô, đem thân thể cô đứng lên, từ phía sau càng đâm sâu vào tiểu huyệt của cô, một đôi tay từ dưới hướng lên trên túm lấy ngực cô, vùi đầu vào cổ cô liếʍ mυ'ŧ, không biết thân thể cô hoàn toàn bị phơi bày trong mắt Hạng Sâm.
Cô đang nhìn hắn, rất bất lực, muốn hắn bỏ đi.
Hạng Sâm xa xa cảm giác được lời khẩn cầu của cô, hai chân lại bất động như rót chì, nhìn bộ ngực của cô dâʍ ɭσạи đong đưa, điểm đỏ bừng bị Triệu Tử Huân khẽ vê như ẩn như hiện, tiểu huyệt của cô khẩn trương kẹp lấy cự vật của Triệu Tử Huân. Triệu Tử Huân càng thêm hưng phấn, lập tức bóp chặt điểm nhọn cô, bắn ra trong cơ thể cô.
Cả người Bạch Chỉ run rẩy, ngực dựng lên cao, dưới ánh mắt Hạng Sâm mang theo cảm giác thẹn thùng cùng xấu hổ, bị Triệu Tử Huân làm đến cao trào.
Chất lỏng dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa vào nhau từ giữa những cánh hoa da^ʍ mỹ sưng đỏ của cô chảy ra, cánh hoa đã sớm bị thao mở, khe khẽ run rẩy không cách nào khép lại. Dâʍ ɖị©ɧ giao nhau chảy qua khe hở và rơi xuống đất. Ánh mắt cô lạc đi, không nhìn Hạng Sâm nữa. Triệu Tử Huân xoay cô một hướng, một lần nữa phủ lên thân thể cô, hai mắt lại đột nhiên quét về phía Hạng Sâm.
Nơi đó đã trống không.
Triệu Tử Huân gác lại hồ nghi trong lòng sang một bên, quay đầu nhìn về phía thân thể vừa tao nhã vừa mềm mại của người phụ nữ bị hắn thao lộng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cánh hoa của cô, đưa tay nhẹ nhàng tách ra, gảy hạt trân châu non nớt của cô, khiến cho cô càng kɧoáı ©ảʍ hơn.
Cao trào của Bạch Chỉ còn chưa rút đi, Triệu Tử Huân khi dễ cô như vậy, làm cho hoa huyệt của cô càng thêm run rẩy, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến ngay cả ngón chân cô cũng nhịn không được nhẹ nhàng co quắp, từng đợt từng đợt sóng cao trào thay nhau nổi lên.
Ánh mắt Triệu Tử Huân tối sầm lại, hầu kết hắn rất nhanh lăn qua lăn lại. Đôi môi mỏng của hắn đột nhiên phủ lên hạch hoa giữa hai chân cô, nhẹ nhàng túm lấy, liếʍ hôn trêu đùa.
"Á ưm——" Bạch Chỉ phát ra một tiếng thét chói tai da^ʍ mị. Đôi chân trắng nõn của cô kẹp chặt đầu Triệu Tử Huân. Người đàn ông thoáng bẻ hai chân cô ra, gai lưỡi thô ráp đùa bỡn hạt trân châu của cô làm cho phải chảy nước đầm đìa, mẫn cảm mà phấn khởi, từng đợt cao trào khiến cô căn bản không chịu nổi. Cô khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Không... Triệu Tử Huân...ưm hức..."
Hắn lại tăng thêm lực đạo ở đầu lưỡi, khiến cô không cách nào phát ra từng câu rêи ɾỉ, chỉ có thể thuận theo sự liếʍ láp của hắn, thân thể bất lực chìm nổi theo du͙© vọиɠ.