Muốn Kết Hôn Tự Tự

Chương 1

Chương 1
Đêm đen gió lớn, khắp nơi tịch mịch.

Trử Tự Tự nhẹ nhàng chuyển động đến phía cửa phòng, lén lút đem cửa phòng mở ra, ló đầu ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải một chút, lại tỉ mỉ, mang toàn bộ sức lực mình có chú ý nghiêng tai lắng nghe.

“ Hô — hô — hô –”

Ba ba đánh tiếng hô.

“ Ân — ân — ân –”

Tiếng mẹ tiếng hít thở.

Thật tốt quá! Xem ra hai người đều thật sự ngủ say.

Bất quá, để ngừa vạn nhất, cô vẫn là thử một chút thì hơn.

Trử Tự Tự đem cửa phòng đẩy ra một chút, sau đó nhẹ nhàng tiêu sái đến căn phòng trước đây của chị ba nay đã đổi thành phòng của mẹ vì để tiện cùng cô tâm sự, cô muốn thăm dò nhẹ nhàng một chút nên kêu một tiếng.

“ Mẹ?”

Người trên giường không hề có động tĩnh.

“ Mẹ?”

Cô lại kêu một lần, lúc này giọng nói lớn hơnmột chút, nhưng mà kết quả không hề thay đổi, mẹ vẫn ngủ say như trước, thậm chí đánh động liên tục cũng không nhúc nhích một chút.

Miệng cô bất giác khẽ nhếch, trong lòng có chút vui mừng, lén lút xoay người trở lại phòng mình, đem bức thư vốn đã viết sẵn từ trước để trên bàn học, sau đó mới nhấc hành lý ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, rón ra rón rén đi một bước hướng về cửa thứ hai.

Đi xuống lầu hai.

Ba ba vẫn ngủ trong căn phòng trước kia ở lầu hai, nhưng vì để giữ chân cô, ba ba bình thường đều có thói quen đóng cửa ngủ, nhưng mấy tháng nay đều để mở cửa phòng rồi mới ngủ.

Trước đây có vài lần, cô bởi vì khát nước hoặc đói bụng, rời giường xuống lầu tìm nước uống hoặc tìm cái gì đó để ăn, đều bị ba ba đột nhiên từ phía sau kêu vang lên một câu “Con muốn đi đâu” làm cô sợ tới mức nhảy dựng lên.

Từ lần trước,sau khi cô bật thốt lên nói ra chuyện cô muốn chuyển ra ngoài sống, ba mẹ thật sự giữ cô rất chặt, lại không thể thay đổi chủ ý của ba mẹ, so với tính cách thoải mái trước đây của ba mẹ quả thực là hai người khác nhau, làm cho cô rất tức giận, mới có thể lên kế hoạch trốn nhà như bây giờ.

“hô — hô — hô –”

Tiếng ngáy của baba phi thường có tần suất, tỏ vẻ ông ngủ thật sự say, bất quá ngay cả như vậy, cô vẫn là cẩn thận nín thở, đi qua phòng của ông, vừa xuống lầu vừa ngoái lại nhìn, chỉ sợ ba ba đột nhiên tỉnh lại xuất hiện phía sau cô.

“ hô — hô – hô –”

Đi vào lầu một, vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ của ba ba liên tục mà vững vàng, làm cho cô thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng khó khăn hiện tại mới bắt đầu – cô mở ká cửa sẽ phải đẩy chiếc cửa sắt này ra, điều này sẽ làm phát ra âm thanh. Nếu lúc này đánh thức ba mẹ, như vậy hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Không chỉ như thế, sau này cô có khả năng thật sự sẽ bị ba ba giam lại, mất đi tự do.

Thành bại tất cả trong nháy mắt, hiện tại cô chỉ có thể cầu ông trời phù hộ.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng lầu hai, hít sâu một hơi, động thủ bắt đầu chuyển động chiếc khoá trên cửa.

“ khách” một tiếng vang lên, làm cô sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.Cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía lầu hai, đồng thời ngừng thở, ngưng thần yên lặng nghe.

“ hô — hô — hô –”

Tiếng ngáy ngủ không thay đổi, xem ra không thành vấn đề, cô nhắm mắt lại, cảm giác tim đập như điên ở trong cơ thể.

Còn có hai chiếc khoá, cùng với chiếc cửa sắt khó khăn kia.

Trử Tự Tự, ngươi nhất định phải chống đỡ được nha! Chỉ cần đêm nay có thể đào thoát thành công, từ nay về sau trời cao biển rộng,mặc ngươi ngao du.

Trọng yếu nhất là, như vậy ngươi có thể cùng học trưởng cùng ở cùng bay.

Một khi đã ở cùng nhau, khi kết hôn, gạo nấu thành cơm, cho dù sau này bị ba mẹ bắt được, bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận lựa chọn của cô.

Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, cô một bên nghe tiếng ngáy ngủ trên lầu của ba ba, một bên đi tới mở khoá cửa trước.

Việc này có vẻ nhẹ nhàng, chiếc khoá đã được cô mở ra không có tiếng động gì.

Sau khi mở được cửa trong này, khó khăn nhất chính là chiếc cửa tiếp theo – cửa sắt bên ngoài.

Khi mở được khoá cửa sắt, trên cửa lại phát ra tiếng “khách” làm cho cô cảm thấy thần kinh đang căng thẳng của mình quả thực sắp đứt phựt.

Nhưng là không nghĩ tới, việc vốn làm cho cô lo lắng sợ hãi nhất chính là việc đem cửa đẩy ra sẽ có tiếng động rất to, thế nhưng tình hình đặc biệt lúc ấy không có xuất hiện tiếng động gì, làm cho cô thực sự mừng rỡ, thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng.

Động tác nhanh chút nha, còn không có hoàn toàn thoát ly nguy hiểm đâu. Cô tự nói với chính mình, sau đó xoay lưng nhấc hành lý túi đi ra khỏi cửa, lại xoay người cẩn thận đem cửa đóng lại.

Trước đóng cửa phía trong, sau lại đóng cửa bên ngoài, thật cẩn thận dùng chìa khóa đem cửa sắt khóa lại, “khách” một tiếng vang lên.

Khi đã xác định khoá trên cửa sắt đã được khóa, cô ôm lấy hành lý, lập tức chạy đi.

Tuy rằng đã sắp rạng sáng, đường cái không có một bóng người, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiếp theo cô có thể nhìn thấy học trưởng, còn có thể nằm ở trong lòng hắn, cô liền tuyệt không sợ hãi.

Học trưởng, đợi em một chút, em đến đây.

Trử Tự Tự cùng Tằng Thịnh Kiệt đã kết giao hơn hai năm gần mau ba năm, khi cô vừa lên năm thứ ba thì quen biết vị thạc sỹ học trưởng này.

Cô còn nhớ rõ ngày đó, cô đến thư viện mượn sách, bởi vì quyển sách cô muốn đang để ở rất cao, cô lại lười đi tìm cây thang, chỉ ngay ở trên kia, chỉ cần với tay, nhón mũi chân lên thì sẽ với được, cô không biết là lúc đó hắn đang đứng ngay đằng sau cô nở nụ cười. (tên này là người xấu nên mình để danh xưng là “hắn” nhé)

Thân hình cao lớn, tùy tay duỗi ra liền thay cô đem quyển sách kia lấy xuống cho cô, còn tươi cười nói với cô một câu –

“Nha, cẩn thận chút”

Từ đó về sau, cô liền cùng hắn phát triển quan hệ, mỗi lúc cô cùng hắn gặp mặt đều là những lúc cô bất cẩn, lúc đó hắn luôn hô “cẩn thận chút, cẩn thận chút”, về sau bất tri bất giác hai người càng ngày càng khăng khít, cuối cùng biến thành người yêu.

Cô không thể xác định mình là khi nào bắt đầu thích hắn, chỉ biết là hắn đối xử với cô tốt lắm, thực rất yêu cô, thường làm cho cô cười thành tiếng. Hơn nữa, hắn thật sự rất tôn trọng cô, khi hôn môi cô cùng ôm cô, chỉ cần cô chống tay nói tiếng “không” thì nhất định hắn sẽ dừng lại, chưa bao giờ bắt buộc cô tiến thêm một bước thoả mãn du͙© vọиɠ của chính mình.

Trước đêm tốt nghiệp, học trưởng cho cô chìa khoá nhà hắn, chỉ nói với cô một câu “ anh hy vọng em giữ nó”.

Ngay tại kia một khắc, cô quyết định phải gả cho hắn.

Sau khi về nhà, cô lập tức nói với ba mẹ cô muốn kết hôn, không ngờ lại bị phản đối quyết liệt .

Cô thương tâm thất vọng nói cho học trưởng chuyện người nhà phản đối, không ngờ hắn ngược lại còn đứng về phía ba cô mà giúp nói đỡ cho ba mẹ cô.

Hắn nói, không có cha mẹ nào hy vọng con gái sau khi tốt nghiệp đại học liền lập gia đình.

Hắn nói, ba mẹ phản đối là do luyến tiếc cô xuất giá quá sớm.

Hắn nói, ba mẹ nhất định cảm thấy cô tuổi còn trẻ, hẳn là nên gặp gỡ nhiều người rồi mới nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự thì có vẻ thích hợp hơn. Huống hồ hắn vẫn đang đi học, sự nghiệp chưa thành, cũng không dám tới cửa cầu hôn……

Ngày đó hắn nói thiệt nhiều, làm cho cô cũng có chút xấu hổ, nhưng là càng kiên định chính mình quyết tâm phải gả cho hắn.

Dù sao, không phải người đàn ông nào cũng sẽ thay nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nói chuyện. Có con rể tốt như hắn, cô không hiểu ba mẹ ngay cả người hắn còn chưa có gặp qua liền phản đối, rốt cuộc là phản đối cái gì?

Nói tóm lại, bởi vì lời hắn nói, cô đã thực an phận làm một cô con gái ngoan ngoãn trong nửa năm, không nhắc lại chuyện muốn kết hôn, đến tận khi chị hai, chị ba đều kết hôn, tâm tưởng muốn kết hôn của cô mới lại lần nữa xao động lên.

Sau đó, cô lại đề cập đến chuyện này, nhắc đi nhắc lại liền chọc giận ba mẹ, không chỉ có nói sẽ giam bế cô trong phòng, thậm chí thật sự bắt đầu can thiệp, hạn chế tự do của cô.

Sống đến hai mươi ba tuổi, trước phòng đột nhiên có người gác cổng: Mỗi đêm trước chín giờ phải về nhà, ngày nghỉ nếu muốn ra ngoài, còn phải xin phép trước, hơn nữa phải nói rõ ràng cùng ai đi ra ngoài, đi nơi nào, mấy giờ trở về linh tinh, thật là sắp đem người khác bức điên.

Cô đã là một cá thể độc lập, có tư tưởng cùng tình cảm của chính mình, vì sao không thể làm theo ý mình, nhất định phải bị cha mẹ vô lý quản thúc?

Cô càng nghĩ càng bất bình, càng nghĩ càng không muốn, rốt cục nhịn không được làm ra kế hoạch đào thoát.

Chuyện này cô cũng không có cùng học trưởng nói, chỉ sợ hắn lại nói với cô một đống lời muốn cô thông cảm cho cha mẹ, sẽ làm cô xấu hổ không nhấc nổi đầu, cuối cùng lại bị hắn thuyết phục, ngoan ngoãn về nhà làm hiếu nữ.

Cô rõ ràng sẽ không nghĩ như vậy. Cho nên, lần này cô mới quyết định tiền trảm hậu tấu, trực tiếp bỏ đến nhà hắn rồi mới nói sau.

Dù sao cô cũng có chìa khóa nhà hắn, cũng không sợ hắn không cho cô vào cửa.

Mang theo túi hành lý tư trang, Trử Tự Tự tâm tình bay lên tiêu sái đi ra thang máy, đi đến trước cửa nhà bạn trai, lấy ra chiếc chìa khoá trong ví tiền mà cô chưa bao giờ sử dụng qua kia.

Cô cũng đã đến nhà học trưởng vài lần, nhưng đều là cùng hắn đi, tự nhiên là không có cơ hội sử dụng đến chiếc chìa khoá này.

Nhà học trưởng là một gian nhà bình thường, ước chừng khoảng hơn 20m2, trang hoàng mới mẻ độc đáo, thiết bị đầy đủ hết, đây là cha mẹ hắn năm ngoái mua cho hắn làm quà tặng mừng hắn lấy được học vị thạc sĩ, cũng là chúc mừng hắn tiếp tục chính thức học tiếp lên tiến sĩ.

Nhà học trưởng hình như có rất nhiều tiền, nghe nói ba hắn mở công ty, hắn coi như một tiểu thiếu gia. Nhưng hắn rất bình dị gần gũi, không có chút nào giống kiểu công tử nhà giàu kiêu căng phách lối, điểm này cũng là điểm mà cô càng ngày càng thích hắn.

Miệng cô bất giác khẽ nhếch, học trưởng sáng sớm tỉnh lại thấy cô bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, không biết sẽ có phản ứng gì? Có thể hay không nghĩ đến chính mình đang ở trong mộng không?

Cô chưa bao giờ cùng hắn cùng nhau qua đêm, không biết hắn vừa tỉnh ngủ là bộ dáng gì? Phản ứng có thể thực trì độn hay không? Có thể ngơ ngác hay không ?

Cô chỉ hy vọng học trưởng không tức giận khi rời giường, bất quá cho dù có, cô cũng sẽ không bởi vậy liền ghét bỏ hắn.

Mang theo vẻ mặt hạnh phúc đầy ý cười, cô nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa, sau đó thật cẩn thận đẩy cửa lớn ra…… Cả người ngốc sững sờ ở đứng ở cửa lớn.

Trong nhà phòng khách đèn sang, nhưng không có ai, lúc này là ba giờ sang, cũng coi như có lý, có thể do quên không tắt đèn, cho nên đây không phải là lý do làm cho cô ngây ngốc sửng sốt.

Nguyên nhân làm cô ngây người, là trong cửa có có một đôi giày cao gót nữ tính, còn có một đường quần áo rải từ phòng khách rải đến phòng ngủ lầu hai, quần áo này có nam, nữ, có áo khoác, nội y, có thắt lưng, có cái thậm chí còn vắt lên tay nắm cầu thang.

Cảnh tượng trước mắt làm cho đầu cô một mảnh hỗn loạn, cô theo bản năng lắc đầu thật mạnh, mệnh lệnh chính mình không được miên man suy nghĩ.

Cô tự nói với chính mình, có lẽ, học trưởng đem phòng ở tạm thời cho bằng hữu mượn mà đã quên nói cho cô.

Cũng có lẽ……

Có lẽ cái gì đâu?

Khi trong đầu cô đang hỗn độn tự bảo chính mình không được suy nghĩ bậy bạ ở trên lầu lại có một tiếng động đột nhiên vang lên, kỳ thật cô căn bản không cần nghĩ nhiều, chỉ cần đến phòng nhìn một chút là biết liền.

Đúng vậy, mắt thấy chính là bằng chứng hữu hiệu nhất, cô chỉ cần đi lên xem một chút sẽ biết.

Cô tin tưởng học trưởng tuyệt đối sẽ không phản bội tình yêu của bọn họ, bởi vì hắn tuyệt đối không phải loại đàn ông như thế. Tuyệt đối không phải, cô tin tưởng hắn.

Hít sâu một hơi, cô mang theo vẻ mặt kiên định, vững bước đi lên lầu hai.

Trong phòng ngủ ở lầu hai ,trên giường có hai người, một nam một nữ, người đàn ông trần trụi lưng đối diện với cầu thang, cho nên cô không nhìn không mặt hắn, về phần người phụ nữ cũng trần trụi như thế, cô chỉ liếc mắt một cái đã quay đi. Bởi vì người phụ nữ kia cô không quen biết, cô chính là muốn nhìn mặt người đàn ông kia để bài trừ nghi ngờ trong đầu mà thôi, cứ như vậy.

Không tự giác lại hít sâu một hơi, cô lặng lẽ tiêu sái tiến lên, đứng ở trước giường nệm, nghiêng đầu nhìn về người đang đưa lưng về phía cô, sau đó, trong nháy mắt, có cảm giác như bị sét đánh trúng.

“ Học trưởng……” cô khó có thể tin, cả người cứng ngắc, đầu óc trống rỗng mà không ngừng lặp lại hai câu nói, một câu là “ làm sao có thể?” , một khác câu còn lại là “ không có khả năng!”.

Nhưng sự thật đang xảy ra trước mắt, còn có cái gì không có khả năng ?

Tựa như bây giờ cô thế nhưng còn muốn cười .

“ Ha!” một tiếng cười đột nhiên từ trong miệng cô phát ra, tiếp theo đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, “ha ha, ha ha ha……”

Trên giường hai người bị thanh âm của cô quấy nhiễu, người phụ nữ hạ thân thể, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, người đàn ông lại cảnh giác đột nhiên mở to mắt, bị người đứng ở bên giường là cô doạ kinh sợ, cả người chấn động một chút.

Trử Tự Tự mặt không chút thay đổi, cũng không nhúc nhích nhìn hắn.

Người đàn ông trừng mắt nhìn, sau khi bình ổn kinh hách, lập tức hướng cô nhăn mặt nhăn mày, lấy ngữ khí không hờn giận mở miệng nói: “Cô làm cái gì vậy? Có biết cô đã dọa đến tôi không ?”

Trử Tự Tự đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.

“Tôi dọa đến anh? Rốt cuộc là ai dọa đến ai ?” cô bén nhọn mà trào phúng nói, sau đó đem ánh mắt đầu hướng đến người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.

Theo ánh mắt của cô, Tằng Thịnh Kiệt bỗng nhiên cả người cứng đờ, mặt trắng bệch, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Chuyện này anh có thể giải thích.” hắn vội vàng ngồi dậy, có chút bối rối.

“Giải thích cái gì? Nói các ngươi chính là cởi hết quần áo, trùm chăn bông nói chuyện phiếm sao?” cô hết sức trào phúng trừng mắt nhìn hắn nói.

“ Không cần châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, nhẹ nhàng một chút, Tự Tự.” hắn nhíu mày cầu đạo.

“ Anh nghĩ rằng anh và tôi còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng sao, tôi liệu có thể buông tha cho tên lừa đảo bắt cá hai tay, hỗn đản như anh sao?” cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn hơi hơi thay đổi sắc mặt. “Cô nói ai là kẻ lừa đảo, hỗn đản?”

“Nói anh!” cô tức giận trả lời, tự chủ cùng bình tĩnh trong nháy mắt tan biến, cô nắm lấy chiếc gối trên giường, công kích mãnh liệt hắn.

“Anh là tên lừa gạt tình cảm! Miệng đầy lời ngon tiếng ngọt hỗn đản! Tên bắt cá hai tay! Tên chết tiệt! Anh làm sao có thể đối với tôi như vậy? Anh làm sao có thể?” Cô điên cuồng công kích hắn.

“Dừng tay!” hắn vừa trốn vừa nói.

“Anh là tên chết tiệt hỗn đản! Kẻ lừa đảo!” Cô tiếp tục mắng, không ngừng dùng gối đánh hắn. Hành vi này rốt cục làm hắn tức giận, hắn giật mạnh một cái dùng sức đem chiếc gối trong tay cô cướp đi, quăng đến nơi khác.

“Tôi kêu cô dừng tay, người đàn bà điên khùng!” hắn hướng cô rống giận, bộ dáng hung ác tàn bạo cô chưa bao giờ gặp qua. Cô bất tri bất giác bị kinh ngạc.

“Anh yêu, người đàn bà điên này là ai?” trải qua trận hỗn loạn cùng tranh cãi ầm ĩ, người đàn bà trên giường đương nhiên cũng bị đánh thức, cô ta dùng chăn che bộ ngực trần trụi, tò mò ngồi ở trên giường, thừa dịp này mở miệng hỏi Tằng Thịnh Kiệt.

“Người này nguyên bản tôi định cưới làm v㬠nhưng hiện tại không xác định.” hắn lạnh lùng nhìn cô, trả lời người đàn bà kia.

“ Cô ta? Đàn bà không có ngực, không mông, anh muốn kết hôn với cô ta?” người đàn bà kia bất khả tư nghị nói, nhịn không được ha ha nở nụ cười, “Anh muốn nửa đời sau đều ôm một khối gỗ cứng đơ ngủ? Vẫn nên tìm cái……” Cô ta nhìn hắn nhíu mày, vẻ mặt ái muội, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã muốn biểu đạt thật sự rõ ràng.

Tình nhân.

Trử Tự Tự trong đầu tự động hiện ra hai chữ này, nhưng điều làm cô tức giận không phải là những lời này của người đàn bà kia, mà là những lời mà Tằng Thịnh Kiệt nói tiếp theo.

“Đúng vậy, em có chấp nhận không?” Hắn nói với người đàn bà kia, sau đó quay đầu nói với Trử Tự Tự : “Nếu cô đã nhìn thấy rồi, thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề nói rõ với cô. Tôi thích cô bé như cô, ít tuổi nhu thuận, giống với hình tượng xử nữ, hơn nữa gia thế trong sạch, thích hợp làm con dâu nhà chúng tôi, cho nên tôi mới muốn kết hôn với cô . Nhưng cô lại giống như phụ nữ lãnh cảm, không thể thoả mãn du͙© vọиɠ của tôi, cho nên nhất định tôi sẽ nuôi thêm tình nhân bên ngoài, cô có hiểu không?” (tên này ta chém, ta chém )

Nghe hắn nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc, Trử Tự Tự lại tự nhiên muốn cười.

Cô rõ ràng đang tức giận đến hộc máu, vì sao lại còn có thể cười chứ? Chẳng lẽ cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tinh thần phân liệt ?

“Anh muốn tôi hiểu cái gì?” Cô hỏi hắn.

“ Cho dù khi kết hôn, tôi cũng không có khả năng chỉ có một người đàn bà là cô.”

“Kết hôn?” cô đột nhiên cười lạnh ra tiếng, “Người giống như anh, anh nghĩ rằng tôi còn muốn kết hôn với anh sao? Anh đúng là nằm mơ đi!” Cô lạnh lùng nói xong, xoay người tránh ra.

“Cô nghĩ rằng cô còn có thể tìm được đối tượng nào tốt hơn tôi sao? Cô tốt nhất đừng hối hận, tôi sẽ không quay lại đâu.” Tằng Thịnh Kiệt phía sau còn kêu lên.

Trử Tự Tự mắt điếc tai ngơ, chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo và tan nát.

Cô thế nhưng lại muốn mau chóng gả cho một tên đàn ông như vậy? Thế nhưng còn vì hắn vứt bỏ cha mẹ rời nhà trốn đi? Cô sao có thể ngu xuẩn như vậy, mù quáng như vậy…… Vừa buồn cười lại thật đáng buồn?

Nước mắt rơi xuống hai má, cô dùng sức đem nó lau đi, không nghĩ vì một tên khốn kiếp như vậy mà khóc. Hắn không đáng.

Không đáng. Nhưng nước mắt lại không dừng được, không ngừng từ trong hốc mắt rơi ra.

Mang theo hành lý, cô ra khỏi tòa nhà lớn kia, một mình mờ mịt đứng ở trên đường cái lạnh lẽo mà khóc.

Bây giờ, cô biết đi đâu?

Không dám về nhà, cũng không có mặt mũi về nhà.

Trử Tự Tự cô đơn ngồi ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, hai mắt khóc sưng đỏ, mờ mịt không biết đi con đường nào.

Cho đến khi bị phản bội, thấy rõ sự thật này, đồng thời phát hiện chính mình không có chỗ đi, cô lúc này mới biết cái gọi là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ,hiểu được có cha mẹ che chở cùng bảo hộ cho mình có bao nhiêu hạnh phúc.

Mà cô cũng không biết thông cảm cho cha mẹ, chỉ biết trách bọn họ thông thái rởm, quản nhiều lắm.

Ngẫm lại mấy tháng qua, cô chỉ biết chọc ba mẹ tức giận cùng lo lắng cho mình, lại nhìn lại tình trạng ủ rũ bây giờ của mình, kết cục thật đáng buồn , cô thật sự không có mặt mũi về nhà.

Con cái không hiểu tấm lòng cha mẹ, chỉ có đến khi gặp quả đắng mới có thể bừng tỉnh đại ngộ.

Cô bây giờ cảm thấy điều duy nhất không làm ba mẹ thất vọng, chính là cô không đem thân thể chính mình cũng bồi đi ra ngoài, về phần tâm……

Nước mắt không tự chủ được lại tràn mi mà ra, Trử Tự Tự tức giận đem chúng lau đi, không cho phép chính mình lại vì cái tên khốn kia mà rơi bất kỳ giọt nước mắt nào.

Hắn còn dám nói cho dù kết hôn, hắn cũng không thể chỉ có một người phụ nữ là cô? Hắn rốt cuộc tính cái gì? Sau khi bị cô bắt kẻ thông da^ʍ trên giường, lại vẫn dám dõng dạc tuyên bô với cô như vậy?

Cô trước đây rốt cuộc là bị quỷ mê tâm hồn hoặc là quỷ che mắt, làm sao lại cho rằng hắn- tên khốn đó đáng giá để cô phó thác cả đời? Cô làm sao có thể ngu xuẩn như vậy?

Tức giận, cô thật sự tức giận chính mình, tức giận, tức giận!

“ Em gái, vì sao khóc đau lòng như vậy , muốn ca ca an ủi em không?”

Bên cạnh bỗng nhiên có ba tên côn đồ ngồi xuống, làm cho lòng cô không tự chủ được kinh nhảy một chút. Cô hoàn toàn không chú ý tới có người tiếp cận, càng không chú ý tới bọn họ xuất hiện như thế nào.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Cô chưa từng gặp qua loại chuyện này.

“ Ai nha, đừng sợ, ca ca không phải người xấu.” Trên mặt hắn lộ ra biểu hiện hoảng sợ vội vàng nói.

“ Đúng rồi, chúng ta không phải người xấu.” tên bên cạnh cười đến vẻ mặt hexie, tay giơ ra định sờ mặt cô.

Cô lập tức đứng dậy tránh đi, nắm hành lý xoay người bước đi, đường lui trong nháy mắt lại bị ba tên kia chặn lại, ba người bao vây xunh quanh cô.

“ Đừng đi vội như vậy, em gái.”

“Đúng vậy nha, các ca ca vừa mới đến nha! Ngồi xuống giúp chúng ta nói chuyện phiếm, nói cho chúng ta biết em làm sao khóc đau lòng như vậy? Ai bắt nạt em? Các ca ca sẽ thay em báo thù.” nói xong, bọn họ lại lần nữa đưa tay muốn kéo cô.

“ Tránh ra!” cô kinh hoảng kêu lên, nghiêng người tránh đi cánh tay của mấy tên kia, lại không cẩn thận rơi vào trong lòng một tên khác.

“Hóa ra em thích ca ca nha.” tên kia thừa thời cơ ôm lấy cô.

“ Không cần! Buông, buông!” cô hoảng sợ vạn phần giãy dụa.

Ba người lại mừng rỡ ha ha cười trêu chọc đối phương.

“ Em gái kêu ngươi buông ra, như vậy tỏ vẻ em gái không thích ngươi, thích là ta.”

“ Ngươi vẻ mặt trư ca, em gái sẽ thích ngươi mới là lạ.”

“Đúng, em gái thích hẳn là bộ dạng tuấn tú lịch sự như ta mới đúng. Ngươi nói đúng không, em gái?”

Trử Tự Tự sợ tới mức hốc mắt doanh lệ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu.

“ Tiểu muội!”

Ngay khi cô không biết làm sao, đang định kêu cứu, một giọng nói thình lình truyền đến từ ven đường.

Ba tên cơ bắp kia trong nháy mắt im lặng, quay đầu theo tiếng nhìn lại.

Trử Tự Tự cũng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu bạc đứng ở ven đường, một người đàn ông khôi ngô cao lớn đang điềm nhiên từ trong toà nhà đi ra, thẳng tắp hướng bọn họ bước đi lại.

“ Các ngươi đang làm cái gì? Tìm muội muội của ta có chuyện gì?” người đàn ông sắc mặt lạnh lẽo hỏi, tiếng nói trầm thấp có loại uy nghiêm cùng khí thế vô hình.

Tên côn đồ đang ôm lấy cô không tự giác liền buông tay, Trử Tự Tự vừa cảm giác được điểm ấy, lập tức từ trong lòng đối phương đào thoát, liền lập tức chạy đến trốn sau lưng người đàn ông kia.Cô hai tay run run không tự chủ được cầm lấy góc áongười đàn ông, tựa như đang ở trên biển bắt được phao cấp cứu, gắt gao cầm lấy không rời.

Kinh Diệc Trạch cơ hồ có thể cảm giác được từ trên quần áo anh truyền đến trận run run.

Anh nghiêng đầu nhìn phía sau cô liếc mắt một cái, lại lần nữa đem ánh mắt lạnh lùng bắn về phía trước mắt ba gã tên côn đồ.

“ Tiểu muội, bọn họlàm gì em?” Anh mềm nhẹ hỏi, trong giọng nói lại cất giấu một loại khí tức nguy hiểm làm cho người ta không rét mà run.

“ Ta, chúng ta chính là cùng cô ấy tán gẫu, nói chuyện phiếm mà thôi, cái gì cũng chưa làm nha.”

Hắn khí thế rất dọa người, một tên cơ bắp không tự giác lui về phía sau từng bước, đẩy một chút những tên đồng bọn bên cạnh. Hai gã đồng bọn lập tức phản ứng lại, ba người cùng nhau lui hai bước, tiếp theo xoay người bỏ chạy.