Duy Ngã Độc Tiên

Chương 13

Chương 13: Cuồng Cật Bừa Bãi (Thượng)
Thân thể Hải Long lúc này vẫn còn tốt lắm, hết thảy cơ năng đều rất bình thường, chỉ là trong cơ thể pháp lực đã tiêu hao gần hết, tinh thần lực bị tổn thất quá lớn, tâm trí bị chút kinh động cho nên mới bị hôn mê. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một đêm sẽ không có việc gì nữa. Đạo Minh bản tính thiện lương, đối với mỗi đệ tử của mình rất coi trọng. Chỉ là hắn quá xem trọng thể diện, tính tình lại quá nóng giận, cho nên mới làm cho người ta cảm giác thấy một loại nghiêm khắc. Hắn vừa định dùng pháp lực của mình trợ giúp Hải Long là lúc linh thai máy động, tựa hồ cảm giác được cái gì đó.

Lập tức mở to mắt, Đạo Minh thì thào nói:

” Lão lục này, như thế nào lại tiến vào cảnh giới Thai Thành trong lúc này, tâm thần bất ổn, nguy hiểm rất lớn đến tính mạng.”

Vội đưa pháp lực tinh thuần của mình vào cơ thể hải Long một đạo, rồi xoay người đi ra ngoài nhà đá.

Đạo Tu tử đi rồi, Linh Trí tử cùng Linh Nguyên tử cũng trở về bế quan tu luyện, mà còn lại là Tứ đại đệ tử tâm thần bất ổn, Linh Thông tử trở về ngoại phòng ở ma Vân bình, bởi vì trong lòng còn lo lắng khiến cho tinh thần của hắn có chút biến loạn, đột nhiên hắn cảm giác được chính mình toàn thân chấn động, trong cơ thể pháp lực điên cuồng hướng linh thai tụ tập, tựa hồ đã thoát li khỏi sự khống chế của mình. Trong lòng rùng mình, chẳng lẽ là bởi vì đạo tâm thất bại bị tẩu hoả nhập ma. Lại không kịp trở về phòng mình, Linh Thông tử vội vàng ngồi xuống đất, tập trung tinh thần lực của mình cố gắng khống chế pháp lực của mình. Biến hoá nhất thời này của hắn khiến cho mọi người chú ý, Linh Vân tử nhìn bên ngoài cơ thể Linh Thông Tử thanh quang ba động kịch liệt, thất thanh nói:

“Không tốt rồi, sư đệ bây giờ đang tiến vào Đạo Thai cảnh giới, nhanh chúng ta cùng nhau hộ pháp cho hắn để ngăn ngừa tâm ma bên ngoài xâm lấn.”

“ Các ngươi mau tránh ra, vây ở xung quanh bên ngoài.”

Thanh âm trầm thấp của Đạo Minh chợt vang lên, thanh quang chợt loé, hắn ung thũng xuất hiện sau lưng Linh Thông tử, mênh mông pháp lực xuất hiện, Đạo Minh lợi dụng tu vi tinh thuần của mình, trong nháy mắt trói buộc pháp lực tán loạn của Linh Thông tử.

” Tâm bảo vệ linh thai, tâm thần hợp nhất, đưa ý niệm vào Khí Hải, pháp lực thuận theo tự nhiên.”

Nghe được thanh âm của sư phó, Linh Thông tử từ trong lòng đã bình tĩnh lại không ít, được Đạo Minh chân nhân đã dùng pháp lực cường đại của mình để áp chế, năng lượng chung quanh thân thể hắn ba động dần dần ổn đinh lại. Thai Thành phải kinh qua một quá trình, quá trình này thường thường phải mất ba ngày liên tục, vì trợ giúp đệ tử mình vượt qua cửa ải tu chân khó khăn này, Đạo Minh không dám rời xa hắn nửa bước.

Ba ngày trôi qua mặc dù không dài nhưng cũng đủ cho một người tao lên chuyện. Trong khi đưa Linh Thông Tử tiến vào Thai Thành cảnh giới ở ngày thứ hai, lúc Đạo Minh chân nhân lúc gần đi đã đưa pháp lực vào trợ giúp Hải Long nên hắn dần dần từ hôn mê tỉnh táo trở lại, thân thể vẫn còn chút suy yếu, thần chí hắn mơ hồ dần trở lên rõ ràng, những phát sinh trước kia không ngừng được hồi tưởng lại trong đầu hắn.

“ A! là tiểu thiết côn đã cứu ta, nó như thế nào lại có uy lực lớn như vậy đây?”

Hải Long cũng không biết lúc đó Thiên Thạch đạo tôn đã có ý nghĩ thu hồi công kích, đối với vị tổ sư này cùng tổ sư của mình đã sinh ra oán khí mãnh liệt, lấy tiểu thiết côn ra Hải Long hận hận nói:

” Thiên Thạch còn có Đạo Minh, các người, hai lão già hỗn đản, đả thương ta, chờ cho pháp lực của ta cao cường nhất định sẽ không tha cho các ngươi. Di? Đây là địa phương nào? chẳng lẽ ta bị bọn họ bắt đi sao?”

Hải Long nhìn lại mọi nơi chỉ thấy chung quanh trống rỗng, ngoại trừ mình và cái giường này thì không có bất kì cái gì cả. ngay cả những thứ giản đơn nhất của mình cũng không có. Phát hiện này càng khiến cho hắn nhận định là có cảm giác bị giam giữ.

Từ trên giường nhảy xuống Hải Long thân thể chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, vốn trong cơ thể chỉ có một chút sức lực, cử động thân thể vài cái không khỏi có cảm giác sức khoẻ suy yếu đi. Nhìn quanh mọi nới, hắn đột nhiên phát hiện trên tường có duy nhất một cái cửa sở cũng không có đóng vào nhìn qua cũng đủ để cho thân thể hắn chui qua được. gãi gãi đầu Hải Long tự nhủ:

” Chẳng lẽ là lão già này ngây ngô sao? Cái cửa sổ này như thế nào lại không đóng. cửa đá này nhìn qua rất dày à, cửa sổ này có lẽ là đường ra duy nhất của ta. Ta …trước khôi phục lại thể lực, sau đó đi ra ngoài. Sư phó à! Các người tại sao lại không đến cứu ta. chẳng lẽ các ngươi chỉ nhìn ta bị lão hỗn đản nhốt sao? Xem ra hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Cho dù ở chỗ này thế nào, chờ ta tu luyện thành tiên, phàm là các người đối với ta không tốt, ta đều bắt các người thuần phục dưới chân ta, trên trời dưới đất duy chỉ mình ta là tiên.”

Phát thệ xong, Hải Long phẫn hận đá một cái vào bên cạnh cửa đá.

” Ai u, sao lại như vậy. Cửa này như thế nào lại không có khoá lại.”

Nhìn qua cánh cửa đá sau khi nhận một cước của hắn cũng mở ra, mang theo một chút nghi hoặc Hải Long cẩn thận quan sát cánh cửa,… đầu tiên nhìn ra ngoài một chút, không thấy có bóng dáng ai cả, lúc này mới từ trong thạch phòng đi ra, mặc dù chỉ ghé qua nơi này một hồi nhưng là trước đây hắn đã từng ở đây, nhớ tới “Đàm Vu” đạo hào, tự nhiên liếc mắt một cái nhận ra đây là nơi tiềm tu của Đạo Minh chân nhân, gãi gãi đầu, Hải Long nghi hoặc nói:

” Như thế nào lại đến nơi này? Ân, nhất định là lão gia hoả Đạo Minh nọ vì trả thù ta, bắt ta tới nơi này chuẩn bị chậm rãi hành hạ ta. Không được, ta phải chạy mau nếu không lão gia hoả này nhất định trừng phạt ta a.”

Vừa muốn bước đi, Hải Long đột nhiên nhớ tới, đỉnh núi Ma Vân này vốn không có đường xuống núi à, bồn phương tám hướng tất cả đều là vách núi đen sì. huống chi tại khắp Liên Vân núi non bên ngoài còn có cường đại lực cấm chế, tình huống của hắn bây giờ căn bản là không có khả năng đi ra ngoài. Cắn răng một hồi Hải Long lầu bầu nói:

”Trời không tuyệt đường ta, ta không tin ngay cả một cái sơn đạo để hạ sơn cũng không có.” Nghĩ vậy, hắn chạy như bay ra ngoài Ma Vân động phủ, bắt đầu tìm đường chạy trốn.

Hai giờ sau, Hải long áo ướt đẫm mồ hôi trở về trong Ma Vân động phủ, gió núi thổi buốt, hắn không nhịn được bất giác rùng mình . Cơ hồ đã cẩn thận tìm kiếm khắp ngõ ngách Ma Vân đỉnh núi, Hải Long đã hoàn toàn nản chí rồi. ở đây căn bản vốn không có một chỗ có thể xuống núi, Ma vân phong này bốn phương tám hướng đều là vách đá thẳng đứng như đao tạc lên mà thành vậy.

“Đạo Minh lão gia hoả này tại sao lại ở tại địa phương này, chẳng lẽ ta chỉ có thể tự sát sao? Không ta còn muốn tu luyện thành tiên, như thế nào lại có thể dễ dàng chết như vậy đây? Hừ Đạo Minh người không phải muốn gϊếŧ ta sao? Cho dù chết ta cũng sẽ không cho người thống khoái đâu.”

Nộ khí xung thiên Hải Long bắt đầu cuồng nộ khắp Ma Vân động phủ, tất cả thảm hoa cỏ bên trong không một ngoại lê, tất cả đều là tiên thảo thượng phẩm, chỉ là chưa tới năm đầu mà thôi. Phương pháp của Hải Long đơn giản, hắn dùng không nhiều lắm pháp lực vận lên hai chân, rất nhanh đứng trong đám hoa cỏ này giẫm lên, bất quá chỉ nửa giờ, thạch ốc hấp thu thiên địa linh khí mà thành này một nơi chí bảo đã trở lên tang thương.

Nhìn thành quả của chính mình, Hải Long cười ha hả:

” Đạo Minh, ta cho ngươi tức chết, ta cho ngươi tức chết. ngươi không phải muốn gϊếŧ ta sao? Ta trước hết gϊếŧ hết hoa thảo này của ngươi đã.”

Nửa ngày sau, hắn cũng đã có chút mệt mỏi, quay đầu trở về bên trong nhà đá, ngồi trên giường sờ sờ cái bụng. Bây giờ trong lòng Hải Long rất bấn loạn dù sao hắn vẫn còn là một đứa bé mới hơn mười tuổi, đối với cái chết không thể không có sợ hãi, nhớ tới hình dáng phẫn nộ của Đạo Minh, trong lòng không nhịn được phát lạnh, thầm nghĩ, tên mập mạp này dám chắc sẽ không tha cho mình, đừng nói đến tu luyện thành tiên.

Hải Long nằm trên giường tâm trạng phập phồng. Đột nhiên hắn phát hiện chiếc giường bất giác xuất hiện kì quái, tựa hồ là do một cái vòng bằng sắt hiện lên dị thường đột ngột tại thạch thất trống trải này. Ý thức được việc này, Hải Long đưa tay cầm lấy vòng sắt vừa nổi lên, một cỗ cảm giác kì dị lưu nhập vào trong cơ thể hắn, tại chỗ vòng sắt nổi lên, tựa hồ đồng thời với pháp lực trong cơ thể mình năng lượng, ý niệm tự động, đan điền xuất hiện một cỗ nhiệt khí yếu ớt, thuận theo kinh mạch mà di chuyển, xuyên qua ngực tới tay, ngón tay hắn tiến vào trong vòng sắt . phảng phất khiến cho ánh sáng cộng hưởng, vòng sắt có chút di chuyển lên, Hải Long giật mình phát hiện chỗ giường đá mình ngồi cũng bắt đầu di chuyển, hướng phía cửa đá mà di chuyển. Kinh tâm trong lòng, hắn vội nhảy từ trên giường xuống, tại chỗ giường đá rời đi lộ ra một lỗ hổng hình vuông, một cái thang đá kéo dài xuống bên dưới, nhìn thang đá phía dưới cùng tựa hồ có chút ánh sáng.

Do dự một chút, Hải Long quyết định đi xuống thám hiểm, Nghĩ thàm trong lòng có lẽ ở chỗ này mình có thể tìm được một chút hi vọng đây. Thang rất bền chắc tựa hồ là nguyên một khối trụ nham thạch mà điêu khắc thành, đi xuống hai mươi mốt bậc Hải Long tíên vào một gian thạch thất trống trải.

Nơi này diện tích ước chừng hơn mười thước, trên vách tường thạch thất vây quanh là một viên bảo thạch lớn chừng bằng nắm tay, mặt trước lưu chuyển quang mang màu trắng, đúng là ánh sáng của thạch thất này. Bồn phía của thạch thất tất cả đều là do nhiều bảo các tạo thành, hộp gỗ, hộp ngọc, khí tức từ bình đẳng đến bất đồng nều thoang thoảng ở nơi này, ở vị trí trung ương thạch thất có treo một bức hoạ, hoạ một lão nhân, lão nhân sau lưng lóng lánh thất thải quang hoàn, tay phải lam quang loé ra bảo kiếm, tay trái nâng một cái bát ngọc, tiên phong đạo cốt, dáng như thần thiên giáng phàm.

Chung quanh lão nhân mây mù che phủ, thất thải mây tựa hồ đang nâng đỡ thân thể hắn vây. Hết thảy đều là như thật vậy. Bố trí như vậy là cho người ta cảm giác đuợc một loại trầm tĩnh. Trong gian thạch thất không có một tia môi khí nào, ngược lại có một mùi hương thơm ngào ngạt.

Trong lòng nhất động, Hải Long đột nhiên nhớ tới lần trước khi Tiểu Cơ linh bị thương thì Linh Ngọc tử nói với hắn tất cả tiên thảo trưởng thành đều bị Đạo Minh chân nhân cất dấu. Nhìn hình dạng thì chắc là nơi này rồi. Cắn chặt răng Hải Long lòng thầm nghĩ, dù sao Đạo Minh chân nhân cũng sẽ không buông tha cho mình, rõ ràng một hay hai cũng thế, cũng là chết cả.

Nghĩ vậy hắn tiện tay cầm lấy một hộp ngọc nhẽ nhàng mở, một mùi hương nồng nặc còn hơn cả ngũ phẩm tử chi nhất thời tràn ngập bên trong gian thạch thất, trong hộp ngọc là một gốc cây nhìn qua giống như một người làm bằng bạch ngọc, thể tích cũng không lớn, nhưng nhiều rễ cây, kì lạ nhất chính là cũng giống như người, tại trung ương gốc cây hiện rất nhiều văn lộ đỏ tươi giống như tơ máu. Hải Long quay đầu nhìn thoáng qua cửa vào, liền ném cái đó vào miệng mình, gốc cây vào miệng liền biến hoá, một mùi vị làm dịu vị giác của Hải Long.

“Ăn ngon thật, nhất định là hảo đồ vật. Đạo Minh lão gia hoả này cất dấu không ít bảo bối. hừ, ta ăn ta ăn, ta cho lão thương tiếc”

Vừa thì thào ý niệm, Hải Long bắt đầu có hành động, đáng thương những dược thảo trân quý được Đạo Minh cất giữ trong vô số năm đều bị hắn nuốt hết vào bụng.

Rốt cục Hải Long không ngừng cố gắng nuốt gần ba mươi loại linh đan diệu dược vào bụng, từ bình, hộp ngọc đều bị hắn xử hết.

Vỗ vỗ tiểu phúc căng phồng của mình, hải Long khí xuất ra một mùi thơm ngát toả ra bốn phía. Trong tiểu phúc không ngừng xuất hiện một trận nhiệt khí, đưa toàn thân hắn nâng nâng, cảm giác thoải mái không nói lên lới. Cười hắc hắc Hải Long thì thào tự nhủ:

” Xem ra thật sự là tuyệt, ngay cả một loại độc dược cũng không có. Cảm giác thoải mái này thiệt tốt. Nói không chừng ăn nhiều đồ tốt như vậy, ta có cảm giác tỉnh lại có thể thành tiên đây. Đạo Minh lão gia hoả kia ngươi đừng có trở về gấp à! đợi ta thành tiên, ngươi sẽ đẹp mặt à.”

Đạo Minh chân nhân là người tu tiên như thế nào lại cất trữ độc dược đây. Gian thạch thất này tất cả đều là hắn khổ cực cất dấu bảo vật, trong đó có một ít do trưởng bối ban thưởng, Đạo Minh vẫn chưa từng ăn, chuẩn bị kết hợp dược thảo, có lẽ là ý trời, nhưng lại hoàn toàn tiện nghi cho Hải Long. Có chút mệt mỏi hắn dần dần tiến vào giấc mộng đẹp, mà trong cơ thể hắn các loại linh dược cũng bắt đầu dần dần sinh ra hiệu quả.

Đạo Minh chân nhân thở dài một hơi, chậm rãi thu hồi pháp lực của mình. Dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhìn sáu đệ tử đang ngồi trước Linh Thông tử. Trải qua ba ngày cố gắng, Linh thông tử rốt cục cũng đã kết thành Đạo Thai. Thành công tiến vào Thai Thành chi cảnh. Là sư phục còn có cái gì vui vẻ hơn khi nhìn thấy chính đệ tử mình phát triển đây? Quay đầu nhìn Linh Vân tử nói:

” Tốt, tốt nhìn hộ lục sư đệ ngươi, ngàn vạn lần không nên quấy rấy hắn, hắn Đạo Thai đã thành, trải qua bảy ngày tự nhiên sẽ tỉnh. Linh Chi tử, các ngươi mấy người cũng phải cố gắng. trong vòng mười năm đều phải đạt tới ít nhất là Thai Thành cảnh giới.”

Chúng tứ đại đệ tử cảm thụ được sự quan tâm của Đạo Minh chân nhân, đồng thời cung kính đáp:

” Vâng, sư phó.”

Đạo Minh chân nhân lúc trước tại Tiếp Thiên nghiễm tràng bị Hải Long làm cho tức đến hộc máu, trở về lập tức lại cùng đệ tử của mình vượt qua cửa ai khó khăn, thân thể khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, hắn gật đầu nói:

”Ta mệt mỏi rồi, các ngươi lưu một, hai người ở lại trong bảo hộ Linh Thông tử, còn lại đều trở về nghỉ đi.”

Nói xong, chuẩn bị ngự phi kiếm của mình quay về đỉnh núi.