Giữa đông, những cơn gió lạnh ùa về. Cây ven đường đã trụi lá, để rơ ra cành cây khẳng khiu. Cô chỉ muốn trùm trong chăn ấm ngủ nướng thay vì bước ra ngoài đường lạnh căm. Đã lâu tin tức của Trùng tinh vương không còn xuất hiện nữa. Từ ngày đó đến giờ, cô bị phạt phải chuẩn bị dụng cụ và thiết bị cho tân binh luyện tập vì không nghe theo mệnh lệnh tự ý xông vào rừng cháy, suýt nữa thì gặp nguy hiểm đến tính mạng.
- Vốn dĩ theo tắc các tân binh luyện tập tới tuổi trưởng thành mới được phép gϊếŧ ma quỷ. Không ngờ mấy thiếu niên này... Năm lần bảy lượt… suýt là chết rồi. Không biết nói sao nữa. – Cô Anna thở dài nói với ông Augusta và chú Đại Phong.
- Đừng nói điều này với các tân binh, đặc biệt là Lucasta. Con bé mà biết điều này sẽ lại hoảng. Vụ ở khu rừng chúng ta cũng đã thấy điều nó sợ hãi nhất là gì rồi. – Chú Đại Phong nói.
- May mắn là bọn trẻ vẫn an toàn. Phải giám sát chúng gắt gao hơn. – Ông Augusta lên tiếng.
Bất ngờ đến với các tân binh. Bốn chiến binh công lý đã đến nhà ông Agusta, chỉ bảo thêm cho các chiến binh trẻ. Bánh Bao giơ ra quả bóng chày cũ mà chú Max tặng ra trước mặt chú, phấn khích hỏi:
Quả bóng này chú cho cháu là một pháp lực mạnh phải không?
À đó là một quả bóng chày bình thường.
Chỉ là một quả bóng bình thường thôi á? – Bánh Bao trố mắt lên.
Ừ, quả bóng này là quả bóng mà chú dùng để luyện tập hồi cấp 3. Cho cháu đấy.
Bánh Bao chưng hửng không tin nổi quả bóng mình đang cầm là một thứ hoàn toàn bình thường, tỏ ra thất vọng tràn trề.
Cháu có khả năng phát huy sức mạnh vật lý như chú, nên có thể dùng quả bóng để luyện tập rất hiệu quả cho việc phát triển sát lực vật lý.
Bánh Bao nghe vậy hứng thú trở lại, bắt đầu cùng chú Max luyện tập. Cô Anna dạy cho Sherry về thần giao cách cảm khi nhận ra cô có triển vọng về lĩnh vực này. Thần giao cách cảm cho phép Sherry có thể kết nối đến các chiến binh khác. Và các chiến binh khác cũng có thể kết nối và hồi đáp đến Sherry. Vô hình dung chú Đại Phong và Bông Xù lại có cùng loại sức mạnh pháp thuật – gió. Đại Phong làm người hướng dẫn cho Bông Xù luyện tập điều chỉnh hướng gió và bắt đầu với cái đĩa mà cô Anna đã tặng Bông Xù. Lucasta luyện tập tấn công với chú Ed. Tiểu Phong được ông Augusta huấn luyện riêng.
Các tân binh sẽ có một cuộc kiểm tra năng lực bằng cách chém quỷ giả lập được Tan mang đến. Trong thời gian này, kỳ thi cuối học kỳ I đếm ngược dần. Các tân binh ngoài tập luyện còn phải ôn luyện bài vở.
Siêu quá, Tiểu Phong, cậu đạt điểm tổng kết cao nhất lớp!
Người vốn giỏi có khác, ở đâu cũng là nhất!
Học sinh trong lớp A trầm trồ ngưỡng mộ Tiểu Phong khi nhận được điểm tổng kết cuối năm. Lucasta bị tụt xuống hạng hai.
Có người đang than khóc đây! Tớ còn nghe rõ tiếng khóc lóc nè.
Núi cao còn có núi cao hơn! Đâu thể đòi đứng thứ nhất được mãi.
Juliet và đám bè phái quay ra dè môi bỉu miệng vặn vẹo Lucasta. Cô chỉ im lặng không nói gì.
Đám đáng ghét đó, đừng nghe Lucasta. Đối với tớ, cậu tuyệt đối giỏi. – Bông Xù động viên bạn.
Ừ, tớ không để ý đâu. – Lucasta đáp lại. Cô không giỏi cạnh tranh và cũng không thích cạnh tranh.
Tiểu Phong nhìn Lucasta gục trên bàn, rồi quay đi.
Bài kiểm tra năng lực của các chiến binh diễn ra suôn sẻ. Bánh Bao lần này lại tỏ ra vượt trội với nắm đấm của mình. Lucasta sa sút hơn, cô đã lưỡng lự khi chém đầu quỷ nhân tạo khiến các thành viên ngạc nhiên.
Dạo này, Lucasta thường xuyên mơ thấy ác mộng. Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều thở dốc, cảm thấy mệt mỏi căng thẳng đến kiệt quệ, mồ hôi nhễ nhại, thần sắc xám xịt. Sắc mặt cô xấu quệ đi trông thấy. Cô bắt đầu sợ phải đi ngủ vì mỗi lần ngủ cô sẽ mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy mình bị ăn thịt, bị đun trong vạc dầu sôi, bị đá đè nát, bị phanh thây, bị rượt đuổi đến kiệt sức, bị ngâm trong bể xác người muối lên làm thức ăn. Cảm giác cực kỳ chân thật và sống động. Các cơn ác mộng đang vắt dần tâm trí và sức lực của cô. Mẹ cô lo lắng bắt cô đi khám. Bác sĩ kết luận là do thiếu nghỉ ngơi, ngủ ít và làm việc quá độ. Mẹ bắt cô phải nghỉ ngơi sớm và tẩm bổ cho cô. Nhưng tình hình không khả quan hơn.
Cứu tôi với! – Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ viền hoa văn xúng xính giơ tay gọi sự giúp đỡ.
Lucasta đưa tay ra với nhưng không chạm tới. Rồi cô bị truy đuổi, bị hàng ngàn mũi tên từ đâu bắn tới. Máu. Máu của cô. Cô kinh hãi nhìn xuống. Cô sẽ chết. Thình lình tỉnh dậy, Lucasta cảm thấy nghẹt thở, đánh trống ngực liên hồi. Lại là ác mộng.
Cô kể chuyện này với các tân binh. Mọi người đều khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
…
Xin hãy cứu tôi!
Cô là ai?
Xin hãy cứu tôi!
Cô gái mặc bộ y phục đỏ cầu xin. Cô ta từ từ biến mất vào màn sương.
Cô ở đâu rồi?
Ở nơi tận cùng của thế giới.
Lucasta, Lucasta! – Giọng của Bông Xù. Cô mở mắt tỉnh dậy.
Lucasta quá mệt mỏi nên đã ngủ gục trong lớp.
Cậu không sao chứ? Để tớ xin cô cho cậu đến phòng y tế.
Không cần đâu, do mùa đông lạnh tớ dễ bị mệt mỏi hơn ấy mà.
Nơi tận cùng thế giới, là ở đâu nhỉ? Không phải ám chỉ âm tào địa phủ đấy chứ? Chắc không phải, những thứ âm tào địa phủ không có tồn tại, chỉ do con người thêu dệt lên thôi. Nhưng mình đang sử dụng pháp thuật…? Có thể nào cô ta là hồn ma đang mời gọi mình đến cõi chết không? Cũng vì giấc mơ nào mình cũng bị chết thảm. Cơ mà ai lại đi rỗi hơi nghĩ đủ kiểu dã man nhất để gϊếŧ mình? Mình thật là, không lẽ do đọc nhiều truyện trinh thám quá nên bị ám ảnh. Cô vào thư viện trường tìm thông tin nhưng tư liệu ít và nghèo nàn, cô chẳng nhìn ra có thông tin nào hữu ích. Nơi tận cùng thế giới trong thế giới yêu quỷ không hẳn đã giống với thế giới thường ngày. Cô chán trường cầm đại lên cuốn sách lịch sử nhân loại thời cổ trung đại đọc. Cô đọc qua loa, dừng lại tại vài thông tin cô cảm thấy thú vị. Cô nhìn dòng chữ: ‘’Thư viện lớn nhất nhân loại, kho báu của loài người – Tàng thư các Ô liu’’. Tàng thư các Ô liu được ước tính to hơn cả thư viện lớn nhất thế giới hiện giờ, nhưng bị cho là không tồn tại, hoặc là đã bị phá hủy. Cơ mà có thư viện tuyệt vời như thế thì cũng không đến lượt mình vào được. Một là mất phí cao, hai là quá xa để tới. Cô lẩm bẩm ước tính.
Lucasta vào phòng Tiểu Phong mượn máy tính cậu để tra nhờ thông tin. Có một cái máy tính thật là tiện lợi. Cô tìm kiếm thông tin về nơi tận cùng thế giới, chủ yêu toàn về tin du lịch. Thôi dẹp đi, sao tự dưng mình lại đi để ý mấy mộng tưởng vớ vẩn.
Nơi tận cùng thế giới à? – Tiểu Phong nhìn vào hỏi. – Tra cái này để làm gì?
Từ khi nào cậu ta muốn xen vào chuyện của người khác thế.
Ha ha ha, tự dưng nghĩ đến nên muốn tìm hiểu thử thôi.
Muốn tổ chức hôn lễ ở đấy hả?
???!!!
Hôn lễ? Ai lại muốn đi tổ chức hôn lễ ở nơi nghe mông lung như này được thế?
Mấy người giàu thường thích nơi độc đáo để tổ chức hôn lễ.
Cô đứng dậy định đi ra khỏi bàn, vô tình nhìn thấy quyển sách trên bàn. Cô cầm lên mở ra trang được đánh dấu và nhìn thấy dòng chữ ‘’tàng thư các Ô liu’’ từ trang sách.
Không ngờ cậu cũng có hứng thú với tàng thư các Ô liu.
Đúng vậy. Là thư viện lớn nhất nhân loại nhưng chỉ được ghi lại rất ít.
Chắc gì đã có thật.
Có thật, bố tớ bảo vậy.
Có thật thì cũng đã bị phá hủy hoặc thành di tích ở đâu đó rồi cũng nên.
Cô nảy ra một ý tưởng.
Này Tiểu Phong, cùng đến Sahara xem thử đi!
Xem gì?
Cậu không phải nói tàng thư các Ô liu có thật sao? Đi kiểm tra là biết có thật hay không ngay thôi. Nếu có thật chắc cũng tìm được ít dấu tích chứ phải không.
Lucasta lật giở quyển sách chỉ cho cậu xem:
- Trong này có ghi khả năng tàng thư các ở sa mạc Sahara này?
- Cậu biết Sahara rộng thế nào không hả mà tìm.
- Trong đây có ghi hẳn toạ độ mà.
- Toạ độ cổ xưa, không chắc đã đúng đâu.
- Thử đi kiểm chứng trước mới có thể khẳng định được chứ, phải không? Muốn tin thì phải có bằng chứng, cậu đã nói thế mà.
Trông Tiểu Phong có vẻ xuôi xuôi, nhưng cậu vẫn đủ lý trí:
Chưa kể nó cách đây ¼ vòng trái đất đấy, đi thế nào được?
Dùng dịch chuyển tức thời của cậu.
Không được, tớ chưa đến Sahara bao giờ, không xác định được vị trí của điểm đến.
Vị trí cứ để tớ lo. Với ánh sáng được chiếu trên trái đất, tớ có thể xác định được vị trí của bất kỳ nơi nào được chiếu sáng. Đi nào!
Một sai lầm. Hai người đến sa mạc Sahara. Tuy nhiên Sahara quá rộng lớn để có thể xác định được có một cái thư viện nào ở đây. Ánh nắng chói chang chiếu xuống. Tiểu Phong bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cậu không ưa nóng cho lắm. Lucasta biến lighstick thành cái ô che cho hai người. Cơ mà, cô bạn Lucasta của chúng ta thì vẫn vui vẻ yêu đời, tìm kiếm tàng kinh các. Ai mà quan tâm Sahara rộng hay không chứ.
Tuyệt quá! Thoát khỏi mùa đông lạnh giá rồi! – Cô quá đỗi vui mừng mà hớ hênh thốt lên, lập tức bụm miệng lại.
Hóa ra cậu lừa tớ đến đây là vì muốn được tận hưởng không khí ấm áp sao? Chứ không phải là lo tìm tàng thư các nhỉ? – Tiểu Phong lườm cô với ánh mắt đáng sợ.
Ha ha, Tiểu Phong bình tĩnh, tớ đã chết cóng mấy ngày nay rồi, coi như là giúp tớ đi. Tớ hứa sẽ tìm ra Ô liu cho cậu mà.
Nhìn là không biết khả quan rồi.
Sao lại nói là không khả quan. Tớ có đem bản đồ theo nè. Theo ghi chép, tàng thư các nằm ở vị trí nào trên bản đồ?
Cậu giở ra vị trí vĩ độ và kinh độ của Ô liu.
Với thế này, cậu xác định như thế nào?
Lucasta giở bản đồ ra đánh dấu vị trí trên tàng thư các trên bản đồ. Cô nhắm mắt lại, giơ tay phải lên song song với mặt đất cảm nhận các đường kinh tuyến vĩ tuyến vẽ trên mặt đất.
Thấy rồi! Đi nào!
Lucasta biến lightstick thành một ván mỏng. Tiểu Phong ngồi lên tấm ván cùng Lucasta và thả người trượt trên cát. Cô thỏa sức dùng năng lượng thúc đẩy tốc độ cho ván trượt. Hai người lướt đi nhanh vun vυ't. Cậu và cô di chuyển đến giữa sa mạc. Nhìn trái nhìn phải đều chỉ mênh mông cát và cát. Đường chân trời là bầu trời và mặt cát. Ngắm nhìn cảnh tượng chỉ có thể hô lên một tiếng tuyệt vọng tuyệt đối! Không có lấy một sự sống, nói chi đến một tàng thư các do con người xây dựng.
Có vẻ như Ô liu không tồn tại. Nghe một tàng thư các khổng lồ ở giữa sa mạc đã thấy điêu rồi! – Lucasta nhận xét. – Sinh vật còn chẳng sống nổi chứ lấy đâu ra người mà xây.
Về thôi.
Ế đừng về vội, tớ còn chưa sưởi ấm đã mà!
Tớ không muốn bị cháy nắng.
Hai người lại bắt đầu đánh nhau, Tiểu Phong cố chạm vào Lucasta. Cô rất nhanh tránh ra. Bỗng nhiên, một cuộn cát khổng lồ nổi lên. Hai người cùng thất kinh. Cát bay ập vào mắt mũi và miệng của hai bạn trẻ. Lucasta biến chiếc ván trượt thành khiên chắn cát. Hai người há hốc mồm kinh ngạc khi thấy một cái gì đó đang chồi lên. Một tòa nhà.