Edit: Tiểu Vũ YY
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy thân là người từng trải, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ nhắc nhở đối với đàn em, học sinh thì cái gì mới là quan trọng nhất. Nhớ năm đó, cô chính là bởi vì lén nhắn tin cùng bạn trai trong giờ học, tan học lại trộm hẹn hò ngoài hành lang, thành tích dần dần trượt không phanh.
"Doãn Xuyên à."
"Chị, chị có bạn trai rồi à?"
Lâm Tiêu Tiêu mới vừa khởi đầu, đã bị Doãn Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ một câu đánh gãy. Hắn cúi đầu nhìn vào cô, một đôi mắt màu nâu nhạt trong sáng như nai con.
"Này, chuyện này không liên quan đến em, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của em chính là kỳ thi đại học đó." Lâm Tiêu Tiêu dùng lời lẽ chính đáng mà khuyên nhủ.
"Chị lo lắng em thi không đậu?"
Nhìn bộ dáng nghênh ngang tự tin, không coi ai ra gì của hắn làm Lâm Tiêu Tiêu ngứa mắt, nhưng lần trước hắn cũng nói cái gì mà thành tích của mình vô cùng tốt. Aaaa ghét nhất loại học bá này. "Tóm lại, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
"Cái bộ dáng lải nhải này, thật giống..." Doãn Xuyên nói đến một nửa, bỗng nhiên cứng người, im bặt.
"Thật giống cái gì? Giống mẹ của em sao?" Lâm Tiêu Tiêu lòng dạ hẹp hòi nheo lại đôi mắt, cô đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn ừ một tiếng thôi, sẽ cho hắn đẹp mặt, không phải đang ngầm chê cô già hay sao. Doãn Xuyên cong môi lên mặt mày sáng láng, thoải mái cười: "Em nói, thật giống bạn gái tưởng tượng của em."
Vãi chưởng! Cô bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chọc ghẹo! Được một nhóc đẹp trai như thế thích quả thật cũng hơi thoả mãn hư vinh. Chẳng qua Lâm Tiêu Tiêu từ trước đến nay đối tình yêu chị em không có hứng thú, đừng nói Doãn Xuyên so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi, chính là nhỏ hơn một tháng, nhỏ hơn một ngày đều không được. Lâm Tiêu Tiêu nửa tự luyến nửa tiếc hận, ở trong lòng không tiếng động mà nói câu: Xin lỗi, chị đây không thể tiếp thu tâm ý của em.
"Đây là loại biểu tình gì?" Doãn Xuyên thình lình ló đầu sang một bên nhìn cô, "Cực kỳ vui vẻ đúng không?"
"Không có đâu." Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu như trống bỏi, "Không hề."
Về đến nhà, Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhà cửa lộn xộn, đột nhiên bất tri bất giác nhận ra, đã lâu rồi không gặp Lâm Bạch Thuật. Lần trước, bị anh trai nhìn thấy mình cùng Thẩm Thư Lạc đang làʍ t̠ìиɦ trên sô pha, cô vẫn còn rất xấu hổ, chưa dám liên hệ anh.
Lâm Tiêu Tiêu nắm di động, không biết có nên gọi cho Lâm Bạch Thuật hay không, đang do dự di động đột nhiên rung lên, dọa cô nhảy dựng.
Trên màn hình hiện lên hai chữ 【Phó Hi】, không phải Lâm Bạch Thuật.
Lâm Tiêu Tiêu tự nhiên thấy nhẹ nhõm lạ kỳ, quả thật cô vẫn chưa thể bình tĩnh đối diện với anh trai được.
"Alo, em đây."
"Ngày mai em có thời gian không, chúng ta hẹn hò."
Cái từ "hẹn hò" này nhảy ra từ trong miệng Phó tổng lạnh lùng, cô có cảm giác rất vi diệu. Từ khi bắt đầu quen biết nhau, tám chín phần mười gặp mặt đều là ở khách sạn. Lâm Tiêu Tiêu lo sợ bất an: "Anh uống rượu phải không?"
"Trong đầu em toàn chứa cái gì vậy?" Âm thanh trầm thấp của anh mang theo chút bất đắc dĩ: "Sáng mai 10 giờ, anh đón em."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Tiêu Tiêu mới nhớ, còn chưa hỏi ngày mai đi đâu, con gái khi hẹn hò thì sẽ trang điểm tỉ mỉ, đi giày cao gót xinh xẻo, nhưng Phó Hi suy nghĩ thường không giống người thường, lỡ anh theo lối tắt mang cô đi leo núi thì sao? Cô vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại Phó Hi liên tục ở trạng thái bận.
"Mặc kệ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."
Sau ba lần máy bận, Lâm Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn, tùy tay từ tủ quần áo chọn quần jean cùng với áo voan, chuẩn bị trang phục cho ngày mai.
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu Tiêu nhìn Phó Hi đang đứng ở xa xa, âm thầm đánh giá từ trên xuống dưới. Bọn họ quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh mặc quần jean, trước đây lúc nào cũng là tây trang, áo sơmi, cà vạt, một bộ dáng cấm dục.
Áo trắng quần jean phối hợp, khí chất nghiêm nghị ngày thường trở nên nhu hoà hơn, nhìn có cảm giác rất mới mẻ. Như đây là một Phó Hi khác mà cô chưa từng gặp.
"Ngốc, đứng ở đó làm gì, lại đây."
Lâm Tiêu Tiêu lên xe, đeo dây an toàn, hỏi: "Chúng ta hôm nay đi đâu?"
"Công viên trò chơi."
"Công viên trò chơi? Anh muốn đi chỗ đó?" Cái địa điểm này thật sự không liên hệ tới hình tượng bấy lâu nay của anh được.
Phó Hi đưa di động của mình cho cô xem, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, trên màn hình viết: Xin hỏi, lần đầu tiên hẹn hò nên mang bạn gái đi nơi nào? Phía dưới đáp án xếp hạng cao nhất chính là công viên trò chơi.
Cô tự mình tưởng tượng, bộ dáng của Phó Hi khi lên mạng tìm tòi vấn đề này, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút đáng yêu.
"Anh đã từng đến công viên trò chơi chưa?" Lâm Tiêu Tiêu hỏi anh.
"Rồi."
Cứ tưởng rằng với tính cách trầm lặng, nghiêm túc thái quá của anh thì sẽ không đi những nơi trẻ con như vậy. Cho nên khi nghe được câu trả lời, Lâm Tiêu Tiêu không khỏi bất ngờ: "Đi cùng bạn gái?"
Chính cô cũng không phát hiện ra, trong lời nói của mình có chút khẩu khí ghen tuông.
Phó Hi nhìn cô một cái, mím môi đáp: "Hồi tiểu học có đi một lần."
Ồ, cô không dấu vết mà thở ra nhẹ nhõm.
Ngày thường nên công viên trò chơi không đông người lắm, mỗi trò chỉ có tầm mười mấy người đang xếp hàng. Lâm Tiêu Tiêu siêu nhát gan, không chịu được độ cao, tàu lượn siêu tốc hay nhà ma.
(Giống editor đó, rất thích đi công viên giải trí nhưng không dám chơi mấy trò cảm giác mạnh, thấy rất có lỗi với người đi cùng huhu)
"Vòng xoay ngựa gỗ?" Lâm Tiêu Tiêu đề nghị nói.
Phó Hi nhìn toà nhà hai tầng, trong ngoài đều màu hồng nhạt, ngựa gỗ đang xoay tròn không ngừng, lâm vào trầm mặc.
"Hoặc là, vòng đu quay lớn?"
"Được." Lúc này, anh đồng ý thật nhanh.
Thời học trò lắm mơ mộng, Lâm Tiêu Tiêu hay xem tiểu thuyết ngôn tình, khi bánh xe quay đến đỉnh cao nhất mà ước nguyện, thì mong ước sẽ thành hiện thực. Lúc đọc sách thì cảm thấy cực kỳ lãng mạn, nghĩ nhất định phải cùng người mình yêu thử một lần, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân đến giờ vẫn chưa thể thực hiện. Hiện tại, cô đã sớm không tin vào điều này, nhưng thử qua cũng chả mất gì.
Lâm Tiêu Tiêu ghé vào bên cửa sổ, nhìn bên ngoài, mới đầu khi chậm rãi lên cao, cô còn hưng phấn mà quơ quơ chân. Chỉ trong chốc lát, bệnh sợ độ cao liền phát tác, cô rất không có tiền đồ mà dựa cả vào người Phó Hi.
"Một vòng quay mất ba mươi phút."
"Sao anh biết?"
Lâm Tiêu Tiêu không dám nhìn ngoài cửa sổ nữa, để dời đi lực chú ý khi lên cao, cô nhìn chằm chằm Phó Hi.
"Ngày hôm qua tra trên mạng."
Phó Hi chăm chú nhìn lại cô, vẫn là cái ánh mắt như xem con mồi, làm Lâm Tiêu Tiêu có chút hoảng. Cô yếu ớt hỏi: "Anh tra cái này làm gì?"
"Xem có làm được không, ba mươi phút vừa đủ."
"Không được! Kiên quyết không được!"
Ở cái khoang hành khách nho nhỏ này, chỉ cần cô nhúc nhích một chút thôi cũng cảm thấy nó rung động rồi, gió lay nhẹ cũng đủ để cô đau tim chứ đừng nói làm cái vận động mạnh mẽ nào đó.
"Ồ, Không được?"
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không thể được, anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Anh sẽ không miễn cưỡng em."
Phó Hi sờ sờ đầu cô, Lâm Tiêu Tiêu còn chưa kịp cảm động, thì thấy hắn đứng dậy, đi tới ngồi ghế đối diện. Dưới ánh mặt trời, mở rộng hai chân, không coi ai ra gì mà kéo khoá quần, làm trò trước mặt cô, móc dươиɠ ѵậŧ ra, bắt đầu xoa lên xoa xuống. Đối chọi với thần sắc đạm mạc trên mặt, tay của hắn lại đang lặp đi lặp lại cái động tác dâʍ ɖu͙© đến như thế, khơi dậy thú tính đang rục rịch trong lòng Lâm Tiêu Tiêu. Thật chỉ muốn lột bỏ cái mặt nạ nghiêm túc đó, khiến bản chất thật của anh lộ ra, lúc nào gặp cô cũng có bộ mặt khao khát làʍ t̠ìиɦ, chẳng khác nào con thú tới kỳ động dục. Đây là hẹn hò sao? Tính tăng độ khó cho game hentai của anh thì có!
Công viên trò chơi này xây dựng đã lâu, thiết bị cũng không phải loại mới nhất, trong khoang hành khách không có trang bị tay vịn hai bên. Bị bỏ lại một mình trên ghế, bệnh sợ độ cao của cô càng thêm trầm trọng, Lâm Tiêu Tiêu bám chặt lấy cái ghế, dùng đôi mắt đáng thương, tội nghiệp mà nhìn anh.
"Muốn lại đây sao?"
Phó Hi vươn tay trái hướng về phía cô.
Lâm Tiêu Tiêu đẹp nhưng không ngu, rất rõ ràng, nếu đi qua, coi như đồng ý với da^ʍ ý của anh. Cô tức giận mà trừng mắt: "Đây mà nói là không miễn cưỡng em sao?"
Phó Hi nhướng mày cười: "Anh chưa bao giờ là chính nhân quân tử. Với lại qua hay không là do em tự lựa chọn nha."
"Anh! Anh!" Lâm Tiêu Tiêu nỗ lực không khuất phục dưới da^ʍ quyền, nhưng càng lên cao, gió thổi mạnh hơn, rung động càng đáng sợ, còn phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Cô sợ hãi không chịu nổi nữa, theo bản năng nhào vào lòng ngực ấm áp của Phó Hi.
Phó Hi vững vàng đem bảo bối ôm vào, thấp giọng cười: "Em sao mà nhát gan vậy."
Còn bày đặt quan tâm cái gì, mặt người dạ thú. Lâm Tiêu Tiêu muốn trả thù liền há miệng, cắn vào ngực anh, nhưng chả thấm tháp gì, còn thêm đau răng.
Một thứ ngạnh bang bang nóng bỏng đỉnh lên bụng nhỏ, có vẻ gấp gáp lắm rồi. Lâm Tiêu Tiêu cách một tầng vải vẫn cảm nhận được khí thế hiên ngang của nó, trong lòng cũng hơi rạo rực, cắn răng nói: "Nếu bị ngã xuống là chỉ có chết, thành quỷ em cũng sẽ không tha cho anh!"
Phó Hi nâng mặt cô lên, dùng nụ hôn nhiệt liệt mà đáp lại.
Anh mở dây kéo, tuột quần của cô xuống, để bàn tay len vào. Lòng bàn tay cách qυầи ɭóŧ, ở vị trí âm đế không nhẹ không nặng mà ấn. Động tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, làm Lâm Tiêu Tiêu chưa đã thèm. Cô vặn vẹo phần hông, chủ động cọ cọ thêm vào tay anh. Được vài cái, anh sờ được một tầng chất lỏng ướt dầm dề. Vì thế anh dứt khoát vén qυầи ɭóŧ qua, đem ngón đút vào miệng huyệt thần bí đầy quyến rũ ấy.
Vách tường thịt non mềm bị dị vật xâm lấn, ra sức cắn chặt ngăn không cho tiến thêm, chỉ là một ngón tay nhưng cũng thật mạnh mẽ, tầng tầng lớp thịt không thể nào ngăn được sự tiến công của nó.
Ngón tay so với dươиɠ ѵậŧ thì linh hoạt hơn nhiều, anh dùng đầu ngón tay thăm thú xung quanh rồi đảo nhanh qua lại, ngẫu nhiên lại ý xấu mà moi đào trong cơ thể cô. Cảm giác vừa khó chịu vừa vui thích.
Lâm Tiêu Tiêu càng lúc càng ghé sát vào anh, che miệng liên tục thở dốc.
Quần jean bó sát, làm khu vực hoạt động của tay chịu hạn chế rất lớn, khiến tốc độ của anh chậm đi, cô dục cầu bất mãn mà liếʍ liếʍ lỗ tai anh, nhẹ nhàng thổi khí: "Không cần cái này, em muốn cái kia của anh cơ".
Phó Hi đem ngón tay dính đầy dịch ái dịch rút ra, đặt lên môi của mình, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, da^ʍ mỹ tột cùng, trầm giọng: "Em muốn cái nào? Không nói rõ sao anh biết được."
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vuốt lên xuống dươиɠ ѵậŧ đỏ tím đang đứng thẳng, hồng mặt nói: "Muốn gậy thịt lớn của anh."
Phó Hi cách quần jean, vỗ vỗ cái mông xinh, hỏi: "Em tự cởϊ qυầи?"
"Không được!"
Tuy rằng bánh xe quay chỉ có hai người bọn họ, không có du khách khác, tuy rằng đang ở giữa không trung, chắc chắn không có ai chú ý tới nơi này, nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn có cảm giác không an toàn.
"Em tự nghĩ cách đi." Phó Hi cười cười, đem vấn đề vứt cho cô, rồi ngựa quen đường cũ, mở nịt ngực, bóp hai bầu vυ' mềm căng, mọng nước.
Cô hôm nay mặc loại nịt ngực khoá trước, anh chỉ cần vặn mở nhẹ, mất đi sự trói buộc, hai cái vυ' trắng sữa liền được giải thoát, nảy ra mời mọc người yêu thương. Anh dùng tay nâng nó lên, thoả thích nhào nặn, đè ép thành cái rãnh ngực thật sâu. Hai viên màu hồng nhạt bị chập vào nhau thành một, đủ cho anh mυ'ŧ hết vào miệng.
"Ưm~.... ưm~.... thích lắm" ngực mẫn cảm, bị anh dùng lưỡi và tay đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chốc lát liếʍ vυ' bên trái, chốc lát lại dùng răng cắn vυ' bên phải, chốc lát lại đồng thời mυ'ŧ cả hai vào. Lâm Tiêu Tiêu sướиɠ đến ngưỡng cái cổ trắng ngần lên, ưỡn vυ' ra như muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Phó Hi buông miệng ra, một đôi vυ' đẫy đà nhiễm tầng hồng nhạt ở trước mắt anh quơ quơ, quả anh đào ngạnh cứng nhô lên còn dính đầy nước miếng của đàn ông.
"Nghĩ ra cách gì rồi?"
"Hay là em dùng vυ' làm anh sướиɠ, được không?"
"Được."
Lâm Tiêu Tiêu thật cẩn thận mà quỳ gối xuống dưới sàn, hai tay cầm hai vυ', đem dươиɠ ѵậŧ thô to nhét vào rãnh ngực, bắt chước động tác tính giao, dùng vυ' xoát lên xoát xuống nhịp nhàng, lưỡi thè ra mυ'ŧ mát qυყ đầυ to như trứng ngỗng. Ánh mắt Phó Hy nhìn cô có chút mê ly, nhiễm một tầng du͙© vọиɠ.
"Tiêu Tiêu, em có biết em đẹp nhất khi động tình không."
Cô hơi xúc động, lưỡi len vào mã mắt, nếm được có chút mặn, đồng thời tiếng hừ thoải mái của đàn ông vang lên càng làm cô cơ khát, thèm muốn.
Dùng vυ' để làm đối phụ nữ tính ra không có kɧoáı ©ảʍ gì, lặp đi lặp lại ma xát, ngực dần dần phiếm hồng. Lâm Tiêu Tiêu không có kinh nghiệm phương diện này , cũng không biết động tác đúng hay không, mạnh nhẹ thế nào, chỉ vùi đầu vùi cổ gắng sức.
Còn đối với đàn ông, dùng vυ' làʍ t̠ìиɦ vừa có xúc cảm vừa thêm tác dụng mãnh liệt của thị giác. Nhìn cô cố hết sức làm mình sướиɠ, khe vυ' tuy không thít chặt bằng tiểu huyệt nhưng lại có cảm giác hưng phấn lạ lùng. Dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím bị chèn ép giữa hai vυ' trắng nõn nà, lên lên xuống xuống gợi cảm, nhất là qυყ đầυ còn được cái lưỡi nhỏ xinh quấn lấy, chỉ nhìn cũng muốn bắn thẳng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy cái miệng gợϊ ɖụ© ấy. Nhưng không muốn khuất phục nhanh như vậy, Phó Hi nhẫn nại không cho cô làm mình xuất ra.
Mắt thấy bánh xe đã qua điểm cao nhất, bắt đầu hạ xuống, cảm nhận anh nửa điểm cũng không có ý muốn bắn. Lâm Tiêu Tiêu gấp gáp hẳn. Cô đút dươиɠ ѵậŧ dần dần vào miệng, quá thô, quá to, không còn khe hở để lưỡi hoạt động nữa, tưởng như muốn vọt tới tận cổ họng.
Từ trước đến nay, Lâm Tiêu Tiêu không quá thích dùng miệng, bọn họ cũng không thảo luận về vấn đề này bao giờ, nhưng Phó Hi dựa theo quá trình hai người ở chung mà hiểu được. Vì thế anh không mấy khi yêu cầu cô làm vậy, chỉ vài lần ở nơi tối tăm tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.
Ánh sáng của mặt trời buổi chiều chiếu rọi vào, mọi thứ vàng lên rực rỡ.
Phó Hi thấy cô gian nan ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ lớn, nỗ lực phun ra nuốt vào, có vệt nước theo khoé miệng cô chảy ra rớt xuống hai vυ', hai đầṳ ѵú hồng hào nảy lên nảy xuống theo động tác của cô. Tiếng mυ'ŧ mát chùn chụt vang vọng trong không gian chật hẹp. Cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt, làm huyết dịch toàn thân sôi trào, trong đầu anh như hội tụ thành một cái pháo hoa cực to, "Oanh" mà một tiếng vỡ toạc ra.
Sướиɠ đến không nhẫn nổi nữa, da đầu tê dại, anh thở dốc, dươиɠ ѵậŧ nhảy lên, phun trào một cỗ nùng tinh, hai túi trứng lắc lư mạnh, đem tất cả thứ đang chứa phóng xuất. Lâm Tiêu Tiêu không hề phòng bị, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn ra khắp mặt, màu trắng ngà mang theo hương vị đàn ông bao phủ, còn một chút sót lại trong khoang miệng cô, vị kỳ lạ. Cô bị sặc, ho khan vài tiếng, trợn mắt: "Anh cũng không rên một tiếng, thiếu chút nữa sặc chết em khụ khụ".
Phó Hi lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, không nói tiếng nào.
"Sao vậy, sao anh không nói chuyện?" Lâm Tiêu Tiêu một lần khoá lại nịt ngực, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
Phó Hi duỗi tay đem cô kéo vào trong lòng, thở dài nói: "Tiêu Tiêu, em thật đúng là khắc tinh của anh. Anh luôn tự hào về sự kiên nhẫn của mình, nhưng cứ gặp em lại không nhẫn nổi."
Lâm Tiêu Tiêu ở trong khuôn ngực cứng rắn của anh vặn vẹo, tìm tư thế thoải mái nhất, thả lỏng dựa cả người vào anh, nghịch ngợm lại đắc ý mà cười rộ lên: "Có phải hay không vừa rồi em hầu hạ anh sướиɠ lên tiên rồi."
Ánh mắt Phó Hi trầm xuống: "Chúng ta ngồi thêm một vòng."
"Không cần! Tuyệt đối không cần! Phó Hi, anh nên quản tốt tϊиɧ ŧяùиɠ của anh, đừng cho nó chạy lên não nữa, anh đúng không phải là người mà!"
————(//∇//)————
Editor: ây dô~ chương này thịt hơi nhạt, tui vẫn thích bị cắm hơn, dùng miệng hay dùng vếu cũng chỉ cho đàn ông phê thôi, mình sung sướиɠ gì ಠ_ಠ
Nhưng khi tự mình chuyển động làm cho đối phương bắn tinh thì lại rất có cảm giác thành tựu (=゚ω゚)ノ
Kĩ năng làʍ t̠ìиɦ là phải học, không phải cứ bản năng là được đâu nha. Lúc nào nên kẹp, lúc nào nên dùng sức, đối với mỗi người mỗi khác, đừng áp đặt cảm xúc của mình lên đối phương, tập nhìn xem đối phương cảm thấy gì, đừng ngại hay phê mà nhắm tịt hê hê. Chúc các đồng da^ʍ học tập thành tài nhoe!
ヽ(*^ω^*)ノ