Edit: Tiểu Vũ YY
Lâm Tiêu Tiêu nói thỉnh cầu của mình cho Phó Hi, anh gật gật đầu, nói làm xong sẽ báo cho cô. Ngày hôm sau, cô liền nhận được tin nhắn: 【Buổi chiều hai giờ, khách sạn XX, 1808.】
Vẫn là ngữ khí quen thuộc, cực kỳ ngắn gọn, đơn giản trực tiếp.
Khách sạn? Chẳng lẽ là ám chỉ, dùng thân thể trao đổi sự giúp đỡ của anh sao? Lâm Tiêu Tiêu cầm di động, tới tới lui lui đi lại trong phòng. Mắt thấy thời gian trôi qua, cô vội vàng trang điểm nhẹ, đến chỗ hẹn.
Vẫn giống như ngày xưa, nói là xưa nhưng thực ra cũng không lâu lắm, chỉ là cô cảm thấy như chuyện xưa vậy, Phó Hi lúc nào cũng sớm ở trong phòng chờ cô. Anh ăn mặc một kiện áo sơmi màu đen, không đeo caravat, cổ áo được mở hai cái cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng ngẫu nhiên chạm mặt, lúc ở bữa tiệc tại biệt thự, hay lúc anh đợi cô ở dưới nhà.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy không khí khi hai người ở chung có chút gì đó xấu hổ, tựa như lúc mới quen biết vậy.
Cô cúi đầu đi vào phòng.
"Việc em nhờ, anh đã làm xong, Đường Mật sẽ không được phép xuất hiện ở đoàn phim 《 Giang Sơn Trung 》nữa."
Phó Hi lấy ra một tập tài liệu, đưa cho cô, "Anh còn tra được một ít thứ khác."
"Tra được gì ạ?" Lâm Tiêu Tiêu tiếp nhận, mở ra.
"Bạn trai cô ta bỏ vốn đổi lấy vai nữ số 3, đáng tiếc cô ta còn chưa thấy đủ, vì để tiến thêm một bước, tranh thủ nữ số 2, đã tìm Giác đạo diễn."
"Ý của anh là Đường Mật đã ngủ với đạo diễn?"
Lâm Tiêu Tiêu gia nhập giới này thời gian không ngắn, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như khán giả của cái vòng luẩn quẩn này thôi. Sự tồn tại quy tắc ngầm thì tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, không nói ra, cho tới nay cô chỉ mới là quần chúng ăn dưa, luôn nghe người ta nói vì vai diễn bồi ngủ, bị phú hào bao dưỡng. Sự tình này lại phát sinh ở người cô quen biết, hết thảy trở nên có chút vi diệu.
Phó Hi gật đầu: "Giác đạo diễn có sở thích quay lén video tình ái, lúc ấy ở khách sạn trong phòng có lắp vài cái camera, đây là bản gốc."
"Sao anh lại đưa cho em?" Lâm Tiêu Tiêu một chút cũng không hiếu kỳ tại sao anh có cả bản gốc, năng lực của anh không có gì phải nghi ngờ.
Chẳng qua cô chỉ nhờ anh hỗ trợ một việc, cũng không đem tất cả sự tình nói ra, anh không rõ nguyên nhân vì sao cô phải đối phó Đường Mật nhưng lại làm vô cùng chu đáo, tận tâm.
"Nắm lợi thế trong tay, không cần lo trước sau."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn anh. Cảm giác anh đem lại cho mình một loại bình tĩnh, an tâm, dù trời có sập xuống thì sẽ có anh chống đỡ thay cô. Thẩm Thư Lạc cũng như vậy. Chỉ là sự lạnh lùng, tự tin của Phó Hi, nổi bật lên thực lực tuyệt đối.
Không có tiếng người nói nữa, trong phòng lại trở nên an tĩnh.
"Buổi chiều còn có cuộc họp, anh đi trước." Phó Hi ho nhẹ một tiếng, cầm lấy áo vest trên sô pha, hướng đi ra cửa.
"?"
Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà duỗi tay kéo anh lại, "Chỉ như vậy đã đi rồi?"
"Nếu em muốn phong sát hoàn toàn cô ta, anh sẽ đi sắp xếp." Bộ dáng nghiêm trang của Phó Hi chọc cho cô bật cười.
Vốn dĩ chút xấu hổ trong không khí, xuỳ— một cái tiêu tán cả. Cô mang theo ý cười mà nhìn về phía anh: "Không phải ý tứ này, em muốn nói buổi chiều anh còn có việc bận, sao lại muốn gặp em tại khách sạn?"
Phó Hi nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em muốn làm?"
Lâm Tiêu Tiêu:"..."
Cô sắp bị anh ép tức chết rồi! Rõ ràng là anh gửi cho cô địa điểm gặp mặt, khách sạn là nơi khiến người ta dễ liên tưởng, có hiểu không? Phó Hi một tay cầm áo khoác, đột nhiên nhích lại gần người cô. Mùi hương đàn ông quen thuộc bỗng chốc xông vào trong mũi cô.
"A, anh không phải còn có cuộc họp sao?" Lâm Tiêu Tiêu chột dạ, bị anh bức bách liên tục lui về phía sau.
Phó Hi nâng tay trái lên, nhìn đồng hồ ước lượng thời gian, không vui mà nhăn mày lại: "Thời gian không dư nhiều lắm."
"Cho nên vẫn là nhanh về công ty đi." Lâm Tiêu Tiêu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đã bị túm chặt tay lôi đi, "Từ từ, anh muốn mang em đi đâu?"
"Đi trong xe."
Trong xe??? Lâm Tiêu Tiêu không thể lý giải nổi, một đường bị anh đưa tới hầm ngầm để xe. Tài xế là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Phó Hi mang theo một cô gái lên xe, thần sắc không có nửa phần khác thường, phảng phất coi cô chỉ như không khí.
"Phó tiên sinh, về công ty sao?" Tài xế hai mắt nhìn thẳng phía trước, cung kính hỏi.
"Ừm."
Phó Hi không biết ấn cái nút gì, một khối tấm ván gỗ tự động chậm rãi dâng lên, chặn tầm nhìn tài xế, đem phía sau xe biến thành một không gian độc lập.
"Anh dường như có vẻ rất quen thuộc làm chuyện này nha." Lâm Tiêu Tiêu không thể tưởng được còn có trang bị cách ly loại này, trừ bỏ sự bảo mật khi xe chấn, còn có tác dụng khác nữa sao.
Phó Hi cúi người hôn lên môi thơm, một tay xoa xoa mặt cô, một tay ngựa quen đường cũ mà xoa bầu vυ' mềm mại. Anh dễ dàng vén áo của cô lên, lộ ra bụng nhỏ có cái rốn xinh xinh, cùng với nội y màu đen đang bao vây hai cái bánh bao trắng trắng. Anh đem bàn tay với vào nịt ngực, dùng móng tay khẩy nhẹ một chút rồi lại đè nặng một chút, khơi dậy sự sung sướиɠ của cô. Giọng nói mang hơi thở tìиɧ ɖu͙© của anh vang lên: "Ý em muốn nói là làm chuyện như vậy?"
"Hay là như vậy?" Giọng nói rơi xuống, anh liền vùi đầu vào hai bầu vυ' mê người. Râu cứng trên cằm anh chạm chạm vào vυ' cô, cọ xát mẫn cảm đến run người.
Đầu lưỡi hữu lực mà linh hoạt, đem một bên đầṳ ѵú cuốn vào trong miệng. Trong khoang miệng ướt nóng của anh, trái anh đào mau chóng cứng rắn sưng lên. Đầṳ ѵú sung huyết đỏ thắm, dù đã trải qua bao lần tính ái mà vẫn giữ màu sắc tươi đẹp câu dẫn đàn ông.
Xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ, ánh sáng mặt trời sáng ngời đột nhiên xuyên qua cửa sổ pha lê chiếu vào. Cửa sổ xe sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, sáng trong đến có thể tinh tường nhìn đến cảnh sắc của phố không ngừng lùi lại đằng sau.
"Ư~... ưm~ từ từ" Lâm Tiêu Tiêu động tình những vẫn cố đẩy đẩy anh, bất an hỏi: "Đây là loại cửa kính pha lê bình thường, bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong?"
"Đúng." Phó Hi vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn trả lời như không có chuyện gì.
Lâm Tiêu Tiêu nhanh tay đem cái áo đã bị vén lên trên ngực kéo xuống dưới, kiên quyết lắc đầu: "Không được, chúng ta không thể ở chỗ này làm, sẽ bị người khác thấy."
"Không muốn bị người khác thấy?"
"Vớ vẩn! Ai thích cởi hết bị người khác vây xem chứ?"
Phó Hi rút từ túi ra một chiếc cà vạt màu xám đậm, buộc lên, che khuất đôi mắt của cô: "Như vậy sẽ không bị người khác nhìn thấy."
"..."
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên liền nhớ tới cái ngày mà hai người mê đắm trong phòng thử đồ, anh cũng dùng tay che mắt cô lại, bịt tai trộm chuông dắt cô ra khỏi trung tâm mua sắm. Đồ thần kinh nhà anh, anh có hiểu lầm gì với cái từ "bị người khác thấy" hay sao?
Bên tai vang lên tiếng vật liệu may mặc ma xát, sau đó một đồ vật nóng hổi ngạnh bang bang bị nhét vào tay. Không khí thấm đẫm hương vị tìиɧ ɖu͙©, cả hai đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ, cô dùng tay cầm dươиɠ ѵậŧ lớn, vuốt ve lên xuống cẩn thận như đang vỗ về bảo vật.
Thân trên chợt lạnh, là anh lại một lần nữa vén áo của cô lên, ngực trở nên ấm áp. Anh hé miệng, nhấm nháp mυ'ŧ đầṳ ѵú xinh đẹp, bất đắc dĩ vυ' của cô quá lớn, một miệng không bao hết, có hơn phân nửa nhũ thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Một đường liếʍ lên, qua cái cổ mảnh khảnh rồi tới vành tai tinh xảo, trầm giọng nỉ non: "Anh rất nhớ em."
Lâm Tiêu Tiêu cắn cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
"Còn có, anh chưa từng làm chuyện này trong xe với nữ nhân khác, ngoài em."
Anh xốc váy cô lên, đem qυầи ɭóŧ kéo qua hai cái đùi trắng nõn xuống tận mắt cá chân xinh xắn.
"A Hi" bởi vì tầm mắt bị che đậy, cô khó tránh khỏi cảm thấy bất an, nhẹ giọng gọi, vừa như xấu hổ lại vừa như cổ vũ.
Nàng duỗi tay ra không trung sờ loạn, bị anh cầm vững vàng, thuận thế ấn lên khuôn ngực đàn ông cứng rắn, ấm áp: "Anh ở đây."
Dươиɠ ѵậŧ trướng căng để cửa huyệt của cô, qυყ đầυ xoay tròn, tiếng nước lẹp nhẹp. Tiểu huyệt không chịu nổi đóng mở, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là hút cả anh vào. Chất lỏng trong suốt tiết ra không ngừng lầy lội mảng lớn, nhuộm ướt cả qυყ đầυ thô to, rồi nhanh chóng chảy xuôi xuống lưu luyến hai túi trứng xong mới chịu rơi xuống ghế da.
Hình ảnh dâʍ đãиɠ không chịu nổi, làm Phó Hi gầm nhẹ động thân, đem dươиɠ ѵậŧ căng cứng cắm thẳng vào tiểu huyệt phấn nộn ướŧ áŧ.
"Gậy thịt của anh rất nhớ huyệt da^ʍ của em." Hơi thở nóng bỏng của anh khiến nhiệt độ xung quanh chợt tăng lên.
Sụt —— một tiếng nhỏ, Lâm Tiêu Tiêu thoải mái mà dãn cả mặt mày. Qυყ đầυ quen thuộc đỉnh đỉnh nịnh nọt vách tường thịt, một chút rồi một chút lại đánh vào tử ©υиɠ cô, cảm giác hai người kết hợp hoàn toàn làm cô ngâm ra tiếng. Tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân nghe vào tai nam nhân chính là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh mẽ nhất.
Anh đυ.c nước béo cò mà hỏi lại: "Em có nhớ anh không? Hửm?". Theo liền tiếng "Hửm" là cú đẩy thật sâu của anh, đâm đến nơi sâu nhất của cô, khiến cả hai đều phát ra tiếng kêu vui thích.
Phó Hi liên tục thọc vào rút ra, mỗi một lần đều đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn đi vào thân thể của cô, mạnh mẽ không ngừng nghỉ.
Sự sung sướиɠ tuyệt vời đánh úp Tiêu Tiêu, làm cô không phân biệt được ý anh hỏi là nhớ anh hay nhớ dươиɠ ѵậŧ của anh, cũng có thể là cả hai. Cô đứt quãng trả lời:"A~, a~, a~ nhớ, nhớ muốn điên lên, a~ quá sâu!"
Lâm Tiêu Tiêu bị đâm cho choáng váng, muốn né tránh, nhưng trong xe không có chỗ trốn. Màu đen của ghế khiến da thịt nõn nà của cô phá lệ chói mắt. Tay anh bóp mạnh mông cô, mỗi lần đâm sâu chỉ hận không nhét được cả túi trứng vào cái huyệt non mềm mọng nước đó.
Xe chậm rãi dừng lại, chắc là gặp đèn đỏ. Lâm Tiêu Tiêu tuy bị cà vạt che khuất đôi mắt, trong lòng vẫn lo lắng sẽ bị xe bên cạnh nhìn thấy, vì thế duỗi tay ôm lấy Phó Hi, muốn mượn dùng thân thể anh che đậy mình.
Phó Hi đối với tiểu tâm tư của cô quá rõ ràng, thấp giọng đùa: "Lâu không gặp, gan của em lớn lên rồi, dám lấy cơ thể anh làm lá chắn?"
Lâm Tiêu Tiêu chột dạ cười cười, thấy kế nhỏ không thành, liền nỗ lực co rút tiểu huyệt, kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ lớn, muốn hút cạn tinh hoa của anh ra.
"Lâm Tiêu Tiêu!" Gân xanh nổi lên, Phó Hi gắng sức kiềm chế.
Đường đi đột nhiên bị buộc chặt, ép cho dươиɠ ѵậŧ vừa đau vừa sướиɠ, động tác thọc vào rút ra thật không dễ dàng. Anh dồn sức đẩy eo mới có thể nhét vào. Một khi cắm đi vào, vách tường thịt co dãn dữ dội lại lần nữa gắt gao bao lấy nó.
Sự sung sướиɠ tràn ngập tâm trí anh, anh thật muốn bắn thẳng vào cái huyệt hư hỏng đó, muốn nhét đầy tinh dịnh vào cho nó không khép nổi miệng nữa.
"Hiện giờ người có lá gan tính kế anh còn sống không nhiều lắm."
Anh dùng ngón tay nắm âm đế đang trốn giữa hai chân cô, một bên dùng tay vuốt ve, một bên banh miệng huyệt tiếp tục cắm vào rút ra. Âm đế nhạy cảm theo động tác tính giao của hai người mà sưng đỏ, còn bị tay đàn ông chăm sóc như thế, sướиɠ đến mức da đầu Tiêu Tiêu tê dại "A~ a~"
"Đừng, đừng đυ.ng nó, a~ xin anh... a~"
Phó Hi sao mà dễ dàng nghe lời cô được, miệng thì nói đừng nhưng thân thể lại run rẩy sắp cao trào đến nơi rồi. Anh tăng lực đạo xoa nắn liên tục, làm cho cô sướиɠ a~ a~ tiết thân không dừng nổi.
Dần dần, dươиɠ ѵậŧ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trở nên bóng loáng, bởi vì liên tiếp mạnh mẽ thọc vào rút ra, đem nước trong suốt biến thành bọt trắng ở mép huyệt, dính cả lên lông của hai người, tiếng da thịt đập vào nhau phành phạch vang lên trong xe, nghe càng to hơn gấp bội.
Lâm Tiêu Tiêu sung sướиɠ muốn xỉu mất, gương mặt hiện hai luồng kiều diễm đỏ ửng, mê loạn. Mọi giác quan chỉ tập trung tại điểm tiếp xúc với dươиɠ ѵậŧ của Phó Hi.
Anh rất quen thuộc với phản ứng của thân thể cô, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ tiến quân. Hai vυ' lớn bị ép tới ngực anh kêu bẹp~ bẹp~
Cảm giác sợ hãi lỡ bị người khác nhìn thấy thêm sức lực của đàn ông đẹ nặng dưới hạ thân, cô cảm thấy mình sắp hỏng.
Dươиɠ ѵậŧ cảm nhận tiểu huyệt đột nhiên hút mạnh một cái, anh buông thả bản thân, phóng ra hết sức. Tiếng kêu đạt cao trào của cả hai quấn vào nhau không rời.
Chờ dư vị sung sướиɠ dần dần thối lui, anh giúp cô mặc lại quần áo rồi mới chỉnh lại trang phục của mình. Phó Hi một tay đem cô ôm vào trong ngực, cằm gối lêи đỉиɦ đầu Tiêu Tiêu, nói: "Lần này không có nhiều thời gian nên anh hơi vội vàng, lần sau bù cho em nhé."
"Không cần" Lâm Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi bật thốt lên lời cự tuyệt.
"Đừng ngại mà, không ai thấy chuyện chúng ta đã làm đâu, để tí nữa anh cho tài xế đưa em về", Phó Hi thập phần săn sóc nói.
"Em tự về được mà" Lâm Tiêu Tiêu chưa quen được sự ân cần này của anh.
"Vậy thì gọi xe về." Phó Hi từ ví lấy ra một cái thẻ, nhét ở tay cô.
"Gọi xe sao mà dùng thẻ tín dụng được." Lâm Tiêu Tiêu trêu đùa.
Phó Hi kiên trì: "Em cần mua gì thì mua."
"Anh có ý gì? Muốn bao nuôi em?"
Cô không hề nghĩ chuyện tiến xa hơn với anh, châm biếm nói, "Hay là, về sau mỗi lần ngủ xong, anh muốn thanh toán cho em một khoản tiền?"
"Tiêu Tiêu, làm bạn gái của anh đi."
Phó Hi yên lặng nhìn cô, không để ý cô ra vẻ, thần sắc cực kỳ trịnh trọng, nghiêm túc hứa hẹn: "Anh sẽ làm em hạnh phúc."
————(//∇//)————
Editor: tỏ tình rồi, hạnh phúc quá à (〃ω〃)
Tui đã đọc mấy đoạn xe chấn của nhiều truyện khác nhau rồi, nhưng kiểu mà vừa đi ngoài đường đông đúc vừa làm như thế này mới thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Rất giống một đoạn JAV đã từng coi (đừng hỏi tên vì tui chỉ lướt qua rồi thấy hay thì click vào xem tí thôi chứ ko biết tên phim hay tên diễn viên).
Đoạn đó có người vô tình đi ngang qua cửa sổ xe, người ấy tuy không hề nhìn vào bên trong, nhưng thấy có người tới gần, nhân vật nữ gắt gao hốt hoảng hẳn lên, muốn trốn, tất nhiên là bị nhân vật nam vừa nói da^ʍ vừa cắm cho không chạy nổi rồi. Cái biểu cảm lo lắng, cầu xin thêm thân thể run rẩy mãnh liệt của cổ làm tui rạo rực thật sự. Đúng là biểu hiện thật chứ không giả vờ a a như bao bộ JAV khác. Tui là tui không nuốt nổi cách diễn giả tạo thảo mai của mấy thím Nhật Bổn nên không coi phim Nhật, vô tình vớt trúng đoạn đó nên nhớ rõ thôi. :;(∩"﹏"∩);: