Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Chương 1092: Lựa chọn nàng trấn thủ khe hở?

Ngay cả Phong Hề, cũng chỉ chỗ hiểu chỗ không.

Nhưng không khó đoán ra, chủ đề bọn họ đang thảo luân có liên quan đến nàng.

“Rốt cuộc lời các ngươi nói có ý gì?” Nhìn sư phụ và lão nhân mờ ảo ngồi xếp bằng kia nói chuyện, Phong Hề hơi nhíu mày.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Vì sao giống như người khác đều biết tất cả mọi chuyện, chỉ có bản nhân nàng lại hoàn toàn không biết gì?

Lão nhân ở Tây Đại Lục cũng như vậy, nói cái gì mà thời cơ chưa tới.

Nơi này, lão nhân tóc bạc kia cũng nói như vậy, ngay cả sư phụ nàng cũng biết rõ.

Nghe thấy Phong Hề hỏi, giọng nói của lão nhân kia lại vang lên: “Lúc ta dầu hết đèn tắt, cuối cùng đã chờ được ngươi đến, vậy ta sẽ truyền lực lượng trấn thủ của Thần tộc cho ngươi.”

Cái gì?

Trong đầu Phong Hề vẫn còn mờ mịt, lại thấu lão nhân vừa dứt lời, gió ở bốn phía đã dũng mãnh lướt về phía nàng.

Trong gió ẩn chứa dao động lực lượng, Phong Hề cũng không xa lạ gì, bởi vì trên người lão nhân ở Tây Đại Lục kia, nàng đã cảm nhận được rất nhiều lần.

Ông ta lựa chọn nàng làm người trấn thủ khe hở?

Vì sao?

Nàng không có hứng thú cả đời ở đây thủ khe hở gì đó.

Huống chi, nàng còn sắp đến Ma giới.

Gần như đồng thời, bàn chân Phong Hề chợt lóe, trực tiếp tránh đi lực lượng đang vọt đến.

“Này, lão nhân, ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta, đã quyết định lung tung cho ta rồi, ta không thể thay ngươi thủ ở đây cả đời được, ngươi tìm người khác đi!”

Phong Hề đột nhiên tránh đi, khiến lực lượng tụ tập mà đến kia rơi xuống khoảng không, gợn sóng dao động lực lượng lập tức bị đẩy ra bốn phía.

Dao động ập đến trước mặt, giống như có thể cảm giác được lực lượng kia rất cường đại.

Cho dù đã tổn lạc ba trăm năm, nhưng lực lượng này là do Thần tộc truyền xuống, tự nhiên không phải người bình thường tu luyện có thể so sánh.

Chẳng qua, cho dù như thế, Phong Hề cũng thật sự không có hứng thú.

Chỉ nghĩ đến chuyện cả đời không thể rời đi học viện nửa bước, nàng đã nổi điên rồi.

“Lúc các ngươi mở không gian đánh thức ta, thời gian của ta đã không còn nhiều nữa, khe hở bổ khuyết này là chỗ yếu ớt nhất ngăn cách với Ma giới, nếu không có lực lượng của Thần tộc trấn thủ, chỉ sợ trong mấy ngày sẽ bị Ma tộc phá tan.”

Lão nhân vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Pháp lão lập tức thay đổi.

Khe hở yếu ớt nhất ngăn cách với Ma giới?

Chẳng lẽ là ở chỗ này?

“Ngươi đừng nói đạo lý với ta, dù sao, ngươi cũng tìm người khác đi.” Nàng vốn không phải người tốt, muốn nàng vì nhân nghĩa đạo đức, thiên hạ thương sinh gì đó mà hy sinh bản thân, tuyệt đối không phải chuyện Phong Hề nàng sẽ làm.

Hơn nữa, Ma tộc đã xâm nhập vào rồi, chỉ có thể trấn thủ nơi này nhất thời, mà không phải một đời.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nếu không phải vì người nàng để ý, nàng mới lười đến quản Ma tộc Nhân tộc gì đó, chỉ cần không động đến nàng, cái gì cũng dễ nói.

Nàng vừa dứt lời, lão nhân tóc bạc kia lại yên lặng, một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói của ông ta truyền đến.

“Được rồi, ngươi là kí chủ sư thúc chọn, khẳng định phải gánh vác trách nhiệm tự do, ta cũng không miễn cưỡng.”

Sư thúc?

Nghe thấy vậy, Phong Hề liếc mắt nhìn sư phụ mình, lại thấy hắn vẫn không hé răng.

Nói vậy, ông ta chính là sư điệt của mình, nhưng, thấy Phong Hề lựa chọn cự tuyệt, ông ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.