Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Chương 1078: ℕô ᒪệ trở thành Ma Khu Sử

Đến khi mấy người rời đi, thân ảnh giấu ở ngoài cửa mới lại lần nữa xuất hiện.

Nhưng vẻ mặt nàng đã không còn trầm lãnh như trước, mà khôi phục bình đạm như ngày thường.

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đi đến, Phong Hề mới quay đầu lại, nhìn vẻ mặt sâu thẳm của lão nhân.

“Rốt cuộc tộc Tinh Linh đã xảy ra biến cố gì?” Giọng nói lạnh lùng, ngoài ra, không còn gì khác.

Giống như chỉ ở trước mặt hắn, cảm xúc của nàng mới dao động, còn ngày thường vẫn luôn trầm tĩnh, cho dù thỉnh thoảng có phập phồng, nhưng đều nhanh chóng lắng lại.

Lão nhân thấy nàng không rời đi, cũng không ngoài ý muốn.

Nhìn nàng một cái, điều chỉnh lại cổ họng, mới mở miệng nói: “Ta cũng không rõ tình huống cụ thế, nhưng, có khả năng là ma khí xâm nhập.”

Nghe vậy, Phong Hề nhíu mày, nhìn lão nhân trầm thấp hỏi: “Vậy hậu quả thì sao?”

“Trở thành nô ɭệ ma khu sử!” Lúc này lão nhân nhìn nàng một cái thật sâu, giống như không còn giấu giếm.

Phong Hề lại nhíu mày, trầm mặc!

Mắt đen lại nhìn về phía mấy người vừa rời đi, đôi mắt âm trầm thâm thúy, giống như có suy nghĩ nào đó đang lên men.

*****************************

Nhà ăn của học viện!

Bây giờ không phải thời gian ăn cơm, nhà ăn cũng không có người.

Lúc này, mấy nhân vật phong vân trong học viện tụ tập tại một chỗ liên hoan.

“Nghe nói hơn mười ngày ngắn ngủi, người tên Phong Hề này đã tiến vào khu thi đấu cao cấp rồi.” Một nam tử trẻ tuổi tướng mạo rất cương nghị đột nhiên mở miệng.

“Cái gì mà nghe nói, lại không phải ngươi không đi xem, nàng tuyệt đối sẽ là một kình địch, Cao Tuyết, chuẩn bị tốt chưa?” Nam tử ngồi một bên khác buồn cười nói.

Ánh mắt cũng nhìn về phía Cao Tuyết dáng vẻ lười biếng dựa trên ghế.

Dường như, chỉ khi ở trước mặt bọn họ, hắn ta mới lộ ra bản tính thật sự, nếu là lúc bình thường, hình thượng của hắn ta sẽ là một nam tử tốt ôn nhu như nước, không có dáng vẻ lười biếng như muốn nằm trên đất như vậy.

Đối với chuyện này, đám người bọn họ đã thành thói quen!

Ngải Phi nhìn Cao Tuyết một cái, văn nhã cười: “Các ngươi còn không hiểu hắn sao, một người hiếu thắng như vậy, không chuẩn bị mới là lạ, nhưng lần này ta rất không xem trọng hắn.”

Nghe vậy, Cao Tuyết trợn mắt nhìn hắn ta: “Các ngươi đến ăn cơm hay là đến hạ thấp ta? Nếu muốn biết, tự mình đi khiêu chiến nàng không phải được rồi sao.”

“Không phải chúng ta đang quan tâm ngươi sao?”

“Không cần!”

Lúc này, Ngải Phi lại đột nhiên cười lên quái dị, “Ta nghĩ, rất nhanh ngươi sẽ cần thôi.”

Nói xong, liền nhìn về phía sau Cao Tuyết, hắn ta cười rất văn nhã: “Phong Hề học muội, ngươi cũng tới ăn cơm sao? Đến đây cùng nhau ăn đi!”

Ngoài Cao Tuyết, mấy người đều đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Phong Hề không biết đã đến tử lúc nào.

Chỉ thấy vẻ mặt Phong Hề bình đạm, lạnh nhạt, mắt đen nhìn bọn họ, sau đó mới mắt nhìn về phía Cao Tuyết đang đưa lưng về phía nàng.

“Lần trước ngươi khiêu chiến ta, ta tiếp nhận.” Giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

Nghe cũng không có mùi thuốc súng gì.

Nhưng nàng nói xong, mấy người không khỏi nhướng mày, dáng vẻ hưng phấn bừng bừng.