Phong Hề nghe vậy, mắt đen trầm lãnh, bỗng nhiên nhìn về phía hắn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc khác, những trong mắt có cảm xúc dao động, khiến người ta khó mà suy đoán.
“Ngươi đã rời đi lâu như vậy, đây là câu nói đầu tiên sau khi chúng ta gặp lại sao?” Nhìn người đội hắc sa, toàn thân bao phủ dưới hắc y kia, đáy lòng Phong Hề có chút nhíu chặt.
Không phải nàng không cảm giác được khí tức trên người hắn.
Đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, cũng không phải nàng không nghe được.
Nhưng cho dù nghe được, bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy tức giận vì hắn định bỏ qua nàng, tự mình đến Ma tộc.
“Ngươi gầy rồi!” Đúng lúc này, giọng nói của Kim Ca Diệp lại lần nữa truyền đến.
Hắn vừa dứt lời, khiến Phong Hề đang buồn bực bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
“Còn gì nữa?” Vẻ mặt Phong Hề không hề thay đổi, nhìn hắn, bước chân đi về phía hắn.
Dưới hắc sa, trong đôi mắt đen của nam tử cũng xẹt qua một tia lưu quang gì đó, nhìn nàng chằm chằm, nghe thấy lời nàng nói, lại nhìn thấy nàng từng bước đi về phía mình, bàn tay dưới áo đen lập tức nắm chặt.
“Ta xin lỗi, chuyện của mẫu thân ngươi, ta vẫn không nói cho ngươi biết.”
“Còn gì nữa?” Phong Hề vẫn đi qua, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Lúc nàng sắp đi đến trước mặt hắn, Kim Ca Diệp dưới áo đen lại đột nhiên lui về phía sau, “Đừng đến gần ta quá.”
Ánh mắt Phong Hề trầm xuống, bàn chân lại lần nữa bước lên phía trước, giọng nói cũng lạnh đi: “Đây là lời ngươi muốn nói với ta?”
Lúc này, Kim Ca Diệp lại trầm mặc.
Thật ra hắn…… Cũng không muốn, nhưng hiện tại ma khí trên người hắn quá mạnh, có thể ăn mòn nhân tính, đến quá gần hắn, chỉ sợ sẽ xảy ra tình huống giống như trong tộc……
“Mỹ nhân, ngươi đừng ép hắn, bởi vì……”
Tả Vũ Phi ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, định nói chuyện thay Kim Ca Diệp.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, liền thấy Phong Hề phất tay một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần nói nữa!”
Chỉ thấy nàng nói xong, đôi mắt lại liếc thân ảnh màu đen, mũi chân vừa chuyển, đi về phía cửa.
“Mỹ nhân……”
“Đừng đuổi theo, chúng ta đi thôi.” Đúng lúc này, Kim Ca Diệp lại đột nhiên mở miệng.
Đôi mắt dưới hắc sa vẫn luôn nhìn theo nàng rời đi, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua vài đạo lưu quang, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng không nói.
Mặc kệ nàng tức giận hay không, tình huống của Ma tộc không thể đoán trước được, hắn vẫn không thể dẫn nàng đi.
Bây giờ nàng rời đi, có lẽ là tốt nhất.
Nghe vậy, Tả Vũ Phi đang định đuổi theo cũng dừng lại, quay đầu nhìn Kim Ca Diệp cái, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, lông mày nhíu chặt.
Nhưng rất nhanh, hắn ta cũng thu hồi ánh mắt: “Được rồi, không đuổi theo, dù sao chúng ta cũng đi nhanh về nhanh, chờ lúc trở về sẽ tìm nàng.”
“Rốt cuộc có đi hay không? Nói thật nhiều.” Đúng lúc này, Bạch Vũ vẫn luôn giả làm người trong suốt lại mở miệng.
“Đương nhiên là đi, nhưng phải về Đông Đại Lục trước, chỗ đó cách Ma tộc gần nhất, truyền tống trận sẽ an ổn hơn.” Tả Vũ Phi đột nhiên mở miệng.
Đơn giản là, lần trước hắn ta bị thương, lúc bị bắt ở Bắc Đại Lục, sử dụng Truyền Tống Trận trở về, khoảng cách truyền tống quá xa, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn ta.