“Lão nhân, ngươi không nói đùa chứ?”
Phong Hề vừa dứt lời, lão nhân đã liếc nàng một cái: “Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa sao?”
“Vậy thế nào ngươi cũng phải nói cho ta biết nên làm thế nào đi? Ngươi muốn ra lệnh thiên hạ là có thể ra lệnh thiên hạ được sao? Muốn ta triệu tập người là có thể triệu tập sao?” Phong Hề nhìn vẻ vẻ mặt nghiêm túc của lão nhân, cạn lời liếc ông ta.
Lão nhân này nói ra lệnh thiên hạ giống như trò chơi của con nít ấy, đâu phải một người tùy tiện là có thể ra lệnh cho thiên hạ được, nếu như vậy cần gì phân chia thành mấy đại lục, mấy đại lục lại có mấy quốc gia làm gì?
Hơn nữa, cho dù nàng vì người nhà, vì hắn, vì bằng hữu thử nỗ lực là được sao.
Ông ta cho rằng nàng là vạn năng à?
Nói có thể ra lệnh thiên hạ là có thể ra lệnh thiên hạ à?
Lão nhân nghe vậy, mới hơi mỉm cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp tiếp tục vang lên: “Vốn định an bài cho ngươi, nhưng, hiện tại đã có người trực tiếp đưa đến cửa rồi.”
“Có ý gì?” Phong Hề nghe vậy, lại không hiểu.
“Người Hắc gia đã tìm tới cửa.” Lão nhân nhìn nàng nói một câu.
Thấy vậy, Phong Hề nhướng mày, có chút không thể hiểu được: “Như vậy thì thế nào?”
Nàng không xa lạ gì với người Hắc gia, nhưng chuyện này có liên quan đến chuyện nàng và ông ta đang nói sao?
“Căn cứ theo điều tra, nhi tử duy nhất của Hắc gia đã chết, mà ngươi lại cầm đúng thư đề cử của nhi tử Hắc gia đến đây, hiện tại người của Hắc gia đã triệu tập không ít gia tộc đến đây, đang ở bên ngoài thành học viện, muốn tìm ngươi đòi một lời giải thích.”
Lão nhân vừa dứt lời, Phong Hề hơi sửng sốt, ngay sau đó, nhíu chặt mày.
“Nhi tử duy nhất của bọn họ đã chết, lại đến tìm ta đòi lời giải thích? Vậy ý bọn họ là ta gϊếŧ nhi tử duy nhất của bọn họ sao?” Giọng nói của Phong Hề hơi trầm xuống.
Lúc ở rừng cây nàng đã gặp nam tử trẻ tuổi của Hắc gia kia, nàng còn nhớ rõ.
Ngày nhi tử duy nhất của Hắc gia đùa bỡn nàng, nàng chỉ ra tay giáo huấn hắn ta, gϊếŧ hắn ta, hắn ta còn không xứng.
Hiện tại người của Hắc gia lại nói nàng gϊếŧ nhi tử của bọn họ? Rõ ràng là đang bôi nhọ nàng!
“Ở vùng biên giới Tây Đại Lục này này, từ trước đến nay, không có mấy người thích Hắc gia.” Lúc này, lão nhân lại nói thêm một câu.
Rất rõ ràng, ông ta cũng không tính toán giải thích nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Phong Hề, khóe miệng lão nhân hơi cong lên: “Được rồi, nói nhiều như vậy rồi, ta cũng nói hết những chuyện muốn nói, chuyện sau đó tự ngươi nhìn rồi làm đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Nói xong, lão nhân nhìn Phong Hề một cái thật sâu, sau đó xoay người, đi ra ngoài cửa động.
“Này, lão nhân, ta có thể đồng ý với chuyện ngươi muốn ta làm, nhưng, nếu ngươi biết nhiều chuyện như vậy, vậy ngươi có biết hiện tại hắn đang ở đâu không?”
Mắt thấy lão nhân càng đi càng xa, cuối cùng Phong Hề vẫn không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Bước chân của lão nhân cũng không dừng lại, chỉ thấy ông ta nâng tay ra hiệu trên không trung: “Lúc hắn muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ xuất hiện, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là, ngươi hãy làm tốt chuyện ngươi nên làm đi.”
Giọng nói của lão nhân vẫn còn quanh quẩn trên không trung, nhưng thân ảnh đã biến mất bên ngoài cửa động rồi.
Phong Hề nhìn phương hướng lão nhân biến mất, nhăn mày, vẻ mặt trầm xuống.
Không biết vì sao, từ khi nhìn thấy Lục Doanh, nàng luôn cảm giác được, hắn vẫn giấu ở bên cạnh nàng.
Cho dù nàng dùng biện pháp gì thăm dò bốn phía, cuối cùng, nàng còn tìm sư phụ hỗ trợ nữa.