Ngạc Mộng Kinh Tập

Chương 36: Lần Thứ Hai Dậy Thì

Nhà ăn là một tòa nhà có kiến trúc hai tầng độc lập chiếm diện tích không nhỏ, nhưng lại nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh.

Nó nằm cạnh một khu rừng nhỏ ở quảng trường phía tây của học viện.

Ngoài ra còn có một vài tòa nhà chưa hoàn thiện trông kiến trúc giống như nhà riêng ở gần đó.

Giang Thành vốn tưởng rằng tầng một của tòa nhà là nhà ăn của sinh viên, còn tầng hai là nhà ăn của nhân viên.

Nhưng sau khi tiến vào, mới phát hiện không gian ở lầu một bị mấy tấm bình phong cực lớn ngăn cách theo chiều dọc, chia thành đông tây.

Khu phía đông rộng rãi hơn, các cô gái trẻ trung hoặc là đang bưng mâm cơm hoặc là tụ tập thành nhóm ba bốn người, hình như là khu ăn uống của sinh viên.

Cái ở phía tây với diện tích nhỏ hơn với ít người qua lại hơn là căng tin của giáo viên, nhân viên trong trường.

Lúc này đang là giờ ăn sáng, trong căng tin có người ra vào liên tục, Bàng Tử không khỏi bị những khuôn mặt tươi tắn, thanh thuần, linh động lại có vũ mị của các cô gái mê hoặc.

"Bác sĩ, " Bàng Tử hít sâu một hơi nói: "Hương vị của thanh xuân thật tốt a, đến nơi này ta liền có cảm giác như được trở lại thời còn đi học."

Không ngờ, Giang Thành lại nói thẳng: "Ngươi chỉ đơn thuần là thích nhìn trộm mỹ nữ thôi, liên quan gì đến tuổi trẻ bi thảm của ngươi?" Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Cũng giống như mọi người đều không thích nhảy múa ở quảng trường, kỳ thật mọi người cũng không phải là ghét bỏ chính cái quảng trường đó, mà là các bác gái múa ở đó.”

Bàng Tử suy nghĩ một chút, muốn tìm một chút ít lý lẽ để phản bác lại hắn, lại tìm không thấy cái nào, đành phải hậm hực ngậm miệng lại.

Trước tiên Giang Thành dẫn theo Bàng Tử đi một lượt qua khu ăn uống của sinh viên, sau đó đi xuyên qua bình phong đi đến khu ăn uống của giáo viên.

Bàng Tử hơi có chút ngoài ý muốn chính là hắn không hề gặp được những người chơi khác bên trong nhiệm vụ này.

Bàng Tử nghi hoặc nói: "Bọn họ không đi ăn sáng sao? Tối hôm qua còn chưa có ăn qua cái gì đâu.”

Giang Thành thản nhiên đáp: “Ngày hôm qua, trên đường người phụ nữ dẫn đường đưa chúng ta tới ký túc xá có đi ngang một cái siêu thị, bọn họ hẳn là đã đi đến siêu thị mua đồ ăn nhanh, nơi đó người qua lại tương đối ít nên hạn chế được tiếp xúc với nhiều người, cũng tương đối ít mạo hiểm hơn.”

Sau khi sững sờ vài giây, Bàng Tử đột nhiên tỉnh táo lại và không khỏi phàn nàn rằng những người đồng đội này cực kỳ xảo quyệt, vì họ không muốn mạo hiểm mở ra màn sương mù của câu đố này, mà bọn họ đã sử dụng hai người đi trước để dò mìn.

Lúc này Giang Thành tựa hồ đã tìm được một vị trí vừa ý liền đi đến ngồi xuống, Bàng Tử tức giận đến thở phì phì cũng đi đến ngồi ở vị trí đối diện hắn, một tay chống cằm.

“Có hai điểm.” Giang Thành giơ hai ngón tay lên, lắc lắc nói: “Thứ nhất, ta không có bị bọn họ tính kế. Ta chính là tìm đến đây để thám thính, khi tìm thấy thông tin gì cũng sẽ không có khả năng chia sẻ với họ vô điều kiện.”

“Thứ hai,” Giang Thành nhìn Bàng Tử nói: “Đừng có hơi một tý liền oán trách người khác gian xảo, trước khi nói ra câu này hãy tự hỏi bản thân mình vì cái gì lại ngu như vậy.”

Nghe đến đó cả người Bàng Tử liền ỉu xìu xuống dưới với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, hai cánh tay cũng đặt hết lên trên đầu gối ở dưới gầm bàn.

Nhưng hiện tại nội tâm của hắn thập phần kiên cường, mấy phút sau hắn lại một lần nữa đứng lên vượt qua, nhìn qua Giang Thành hỏi: "Bác sĩ, chúng ta nên ăn gì đây? Tôi sắp đói chết rồi."

Hai người đi đến cửa sổ bán hàng.

Phải nói ngôi trường này ở một số phương diện đã làm rất tốt, món ăn trong căng tin nhân viên hoàn toàn giống với đồ ăn ở căng tin học sinh.

Tất nhiên, điều này có thể cũng liên quan đến mức học phí đắt đỏ.

Nghệ thuật, chung quy là rất tiêu tốn tiền bạc.

“Sườn chua ngọt, cháo hải sản, cá thu đao chiên…” Qua chiếc kính, Giang Thành ra hiệu cho dì gắp đồ ăn lần lượt gọi 5, 6 món ăn ngon, sau đó rút thẻ nhân viên tạm thời ra quẹt.

Sau tiếng bíp, tất cả những thứ này đều thuộc về Giang Thành còn có Bàng Tử.

Bởi vì có rất nhiều món ăn, Bàng Tử phải phân ra làm 2 lần mới bưng hết đồ ăn đến cái bàn đã chọn trước dó.

“Không phải như thế này có vẻ hơi nhiều hay sao?” Bàng Tử nhìn chằm chằm đồ ăn chiếm hơn nửa mặt bàn, có chút khó hiểu nói: “Bữa sáng mà ăn nhiều như vậy sẽ không dễ tiêu hóa đâu a.”

Giang Thành nhét nguyên một miếng cá thu đao vào trong miệng, sau đó cẩn thận sàng lọc xương cá nhả ra, tiếp đến lại húp một ngụm cháo hải sản, chậm rãi nói: “Ta gần đây đang dậy thì, nên được phép ăn nhiều thêm một chút.”

“Mười năm trước ngươi không có mọc lông nữa à?” Bàng Tử thực tế không kìm lòng nhịn được nên cũng một ngụm ăn theo.

Không nghĩ tới.

Giang Thành đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn Bàng Tử giải thích nói: "Đây là lần thứ hai dậy thì của ta, tập trung cường hóa công năng một bộ phận trên thân thể!"

Bàng Tử: ".........Bác sĩ, ngươi nhanh im miệng đi!”

Sau khi ăn cơm xong, cuộc nói chuyện giữa Giang Thành và Bàng Tử mới trở nên bình thường hơn một chút, sau khi bị Giang Thành quấy rối như thế một hồi, Bàng Tử chợt nhận ra mình thế mà không còn căng thẳng nữa.

Thậm chí còn có chút nóng lòng muốn đi điều tra.

“Ngươi cảm thấy nữ nhân sườn xám kia chết vì cái gì?” Vừa nhắc tới Thanh Nhi, biểu tình của Bàng Tử trở nên có chút cổ quái.

Chiếc quai hàm bị lệ quỷ xé nát trong nhiệm vụ khiến cho người ta phải rùng mình mỗi khi nghĩ đến.

Giang Thành do vừa rồi ăn một cách vội vàng nên cổ họng liền bị xương cá mắc vào, hồi lâu mới lấy được xương cá ra, nhưng điều này cũng dẫn đến cổ họng hắn trở nên có chút khó chịu, giọng nói cũng thay đổi: “Ngươi cũng cảm thấy cổ quái?"

“Ừm,” Bàng Tử gật đầu, “Theo lý thuyết thì cô ấy không phải là tân thủ, hẳn là nên biết buổi tối ở bên ngoài không an toàn.” Hắn dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói thêm, “Lại còn là một mình."

"Không tồi." Giang Thành nói: "Tiếp tục đi.”

“Ta tạm thời chỉ có thể phân tích ra mấy thứ này.” Bàng Tử nhìn Giang Thành, khiêm tốn nói: “Bác sĩ, ngươi nhất định so với ta suy ra được nhiều điều hơn, cho nên hãy nói cho ta biết đi.”

Giang Thành liếc nhìn về hướng tấm bình phong, sau đó quay người, mở miệng nói: "Đầu tiên, người phụ nữ mặc sườn xám chạy ra ngoài một mình vào ban đêm nhất định là không bình thường, có thể cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó, mà chuyện này đối với cô ấy thập phần trọng yếu xác suất rất lớn là có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy."

Bàng Tử sững người, sau đó nghiêng người về phía trước và nói nhỏ, "Ý ngươi là cô ấy ... gặp phải một con quỷ?”

“Cũng có thể là như vậy, nhưng khả năng này không cao.” Nói tới đây, Giang Thành không còn lộ ra vẻ giễu cợt nữa, tựa hồ thật sự đã suy nghĩ kỹ một phen, “Thành lập giả thiết đầu tiên là nàng đã gặp phải lệ quỷ đi, như vậy thì tại sao con quỷ lại không gϊếŧ cô ấy ngay tại trong phòng ký túc xá, mà lại đem cô ấy dụ ra ngoài hành lang rồi đuổi gϊếŧ.”

“Bởi vì hành lang vừa tối tăm lại hẻo lánh, thuận tiện cho lệ quỷ tập kích.” Bàng Tử lập tức trả lời.

Sau đó hắn hơi có chút khó hiểu, đây là chuyện rõ rành rành, Giang Thành trong ấn tượng của hắn sẽ không hỏi ra một vấn đề đơn giản như vậy.

Giang Thành gật đầu, dùng một loại ánh mắt mà Bàng Tử không thể hiểu được nhìn hắn nói: “Đúng vậy, bởi vì hành lang tối tăm vắng vẻ chính là loại địa phương hoàn hảo để yêu ma gϊếŧ người, sự thật điểm này cũng đã được chứng minh, cô ấy đã chết tại nơi đó.”

“Bác sĩ,” Bàng Tử càng ngày càng khó hiểu, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?"

Giang Thành khẽ thở dài, “Mập mạp, ngươi nghĩ kỹ lại một chút đi, vấn đề này ngươi tùy tiện cũng có thể nhìn ra, vậy thì nữ nhân xườn xám lại không nhìn ra được hay sao?”

Bàng Tử suy nghĩ một chút, "Vậy ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?"

Giang Thành chậm rãi dời tầm mắt đi, ánh mắt chuyển hướng, giống như đem chính mình đặt vào trong tình cảnh của Thanh Nhi lúc ấy: "Nếu như ta là nàng, lý do có thể ép ta bắt buộc rời đi ra khỏi căn phòng kí túc xá, chính là cái không gian mà trước mắt có thể được xem như là tương đối an toàn, để bước ra bên ngoài hành lang nhìn qua một chút cũng biết được là một địa phương không hề ăn toàn một chút nào, thì chỉ có một khả năng,” Hai con ngươi của hắn một lần nữa tập trung trở lại, nhìn về phía Bàng Tử, trong con ngươi phảng phất có cái gì đó chảy ra, “Chính là xác định ta đã bị quỷ đánh dấu trở thành mục tiêu săn đuổi, nếu không rời đi thì cầm chắc cái chết, nếu rời đi thì có lẽ vẫn còn có một tia hy vọng sống sót.”