Cả hai trở lại khách sạn cũng là lúc trời xế chiều. Khách sạn 5 sao Danieli sang chảnh bậc nhất Venice với view hướng ra quảng trường, cầu than thở và Venice lagoon. Đây là dinh thự được xây dựng từ thế kỷ 14 với những vật phẩm trang trí đều là cổ vật từ thời xa xưa.
Hoàng hôn lúc nào cũng là thời khắc khiến người ta tương tư nhất trong ngày. Thế nhưng tại Venice, vẻ quyến rũ của buổi chiều tà hình như còn nhân lên gấp bội.
Sau khi tắm xong, Tuệ An nằm trên giường, mải mê ngắn nhìn vẻ đẹp của thành phố lúc chiều tà. Cô mê mẩn đến độ anh đến gần cô cũng không hề hay biết.
- Vợ...
- Hửm. Anh tắm xong rồi hả. Em sấy tóc cho anh nhé?
Anh nhẹ nhàng ngồi lại giường, gương mặt hưởng thụ sự chăm sóc từ cô. Mái tóc ngắn, suôn mượt được sấy khô một cách gọn gàng với bàn tay của Tuệ An.
Anh quay sang, ôm lấy cô vào lòng, cạ môi mình vào môi cô, hôn vờ như có như không...Tuệ An nhíu mày nhìn anh. Vẻ mặt ngơ ngác của Tuệ An khiến Hoàng Cẩn Nam cười ra tiếng. Anh nắm tay cô đặt nơi đang phồng cứng...
Miệng cô há hốc, hai má cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Cô thu tay về đánh lên vai anh.
- Anh...xấu xa. Anh đứng đắn lại cho em.
Anh phả hơi nóng vào làn da mịn màng, trắng noãn của Tuệ An, khàn khàn giọng đáp.
- Xấu xa chỗ nào? Anh không đứng đắn cũng chỉ không đứng đắn với một mình em.
- Anh chỉ giỏi ăn hϊếp em...
Hoàng Cẩn Nam dụi mặt vào mặt cô, cạ chiếc mũi thon dài của mình lên mũi cô, nhẹ nhàng an ủi, mơn trớn.
- Anh thương em còn không hết sao nỡ ức hϊếp em? Hửm vợ?
Vừa nói hết câu, Hoàng Cẩn Nam cuối đầu ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của cô. Miệng của cả hai hợp lại cùng nhau, sau vài lần nhẹ nhàng chạm vào, anh mυ'ŧ mạnh cánh môi của cô.
Hoàng Cẩn Nam xoay người, nhấc của người cô lên rồi lại nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Thân hình to lớn của anh áp xuống người của Tuệ An. Môi lưỡi anh dụ dỗ cô hé miệng, đầu lưỡi anh với vào bên trong. Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển dần sang cuồng dã và mạnh mẽ khiến Tuệ An thở dốc.
- Ưʍ...anh...
- Sao hả, vật nhỏ?
Anh tốt bụng dừng lại cho cô thở, cô khó khăn hít thở. Anh lại dụ dỗ ngậm lấy vành tai cô mà ngậm mυ'ŧ. Anh vùi đầy vào ngực cô hôn hít, bàn tay cũng không quên nhiệm vụ, nhanh chóng cởi chiếc qυầи ɭóŧ của cô xuống đến gót chân. Chiếc áσ ɭóŧ cũng bị anh kéo lên phơi ra trước mắt Hoàng Cẩn Nam là hai quả thịt non mềm mại. Anh vùi đầu vào thay phiên nhau **** ***.
- A....
Tuệ An bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô không nhịn được bật lên tiếng ngâm nga. Anh đưa tay kéo chiếc khăn quấn bên hông mình ra khỏi người, vừa kéo vừa đâm vào nơi ẩm ướt kia của cô...
- A...
Cả hai bật lên tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn. Nơi đó siết chặt như muốn gϊếŧ chết anh. Hoàng Cẩn Nam nâng người cô dậy, cả người cô ngả vào lòng ngực săn chắc của anh. Anh hôn lên bờ vai non mềm, rồi chuyển xuống xương quai xanh của cô, dưới dưới thong thả ra vào.
- Ưʍ...Cẩn Nam...chậm lại...
Cô không chịu được với tốc độ của anh, úp cả khuông mặt đẫm mồ hôi vào cổ anh, nức nở rêи ɾỉ. Cả cơ thể không còn chút sức lực bị anh đè ép. Anh quay mặt cô lại hôn ngấu nghiến, bàn tay vò lên bầu ngực mềm mại, vừa xoa vừa nắn, khiến cho thân thể cô run lên.
- An An ngoan, giúp anh...
Không biết trải qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy tốc độ của anh ngày càng nhanh, mỗi cái đều đâm sâu vào trong người cô. Toàn thân Hoàng Cẩn Nam run lên, cao trào khiến anh như lên mấy tầng mây, qua vài giây lại dịu dàng hôn lấy Tuệ An.
- Yêu em chết mất.
Tuệ An cả người run rẩy, cô xụi lơ nằm trong lòng anh.